Ăn xong, Ngưu Toàn dùng khăn lông lạnh lau sơ cho Lục Nguyên. Cơn sốt cao của cô cuối cùng cũng chuyển biến theo chiều hướng tốt đẹp, tiếc rằng Ngưu Toàn không thể chăm sóc cô mãi được. Hòn đảo này không thuộc lãnh hải của bất kỳ quốc gia nào, ai cũng không thể toàn quyền quyết định, lần này có thể thuận lợi lên đảo là do lúc trước đã bí mật giành cơ hội (?).
Do đó, trước kỳ hạn quy định, bọn họ phải tăng cường nhân lực và sức lực, tìm kiếm sinh vật mới, nhanh chóng mang tiêu bản sống rời đi.
"Nguyên Nguyên ngủ đi, dì qua bên cha con xem có tiến triển gì không, nhớ là nếu không hạ sốt thì không được ra khỏi lều, có việc gì cứ gọi, bên ngoài lúc nào cũng có người."
Lục Nguyên hít cái mũi tắc nghẽn, chiếc mũi tinh xảo nhúc nhích, tiếng nói chuyện cũng rầu rĩ.
"Dạ."
Nếu đánh giá từ mọi mặt thì Lục Nguyên nhất định là một cô gái ngoan ngoãn, mới mười tám đã an tĩnh dịu dàng, chưa bao giờ làm trái ý ai, đây cũng là nguyên nhân Lục Tư Nam yên tâm dắt cô theo.
"Phó Giáo sư Ngưu, người của chúng ta phát hiện được một vết tích kỳ lạ trên mặt đất, cách 1000m về hướng Tây Nam, thầy Lục kêu cô nhanh qua đó."
"Thật không? Được, tôi tới liền!"
Bên ngoài vang lên âm thanh làm Ngưu Toàn giật thót, tưởng gì hóa ra là những tiếng vui mừng. Lên đảo đến giờ đã ba ngày, đây vẫn là lần đầu tiên tìm được manh mối, Ngưu Toàn liền tạm biệt Lục Nguyên, tức tốc rời khỏi lều.
Ngưu Toàn vừa đi, căn lều không lớn lại rơi vào sự yên tĩnh đáng sợ. Lúc nãy đã mơ mơ màng màng ngủ được một chút, Lục Nguyên cũng không còn buồn ngủ nữa. Lấy điện thoại bên gối sang nhìn, đã hai giờ chiều. Vẫn không có tín hiệu Internet, cô liền ném nó sang một bên.
Chạng vạng tối, Lục Nguyên bừng tỉnh bởi hàng loạt tiếng súng bùm chát hỗn loạn, hình như cách doanh trại không xa. Trực giác có gì đó sai sai, cô giãy dụa ngồi dậy, mặc áo lạnh rồi lảo đảo ra khỏi lều.
Tất cả binh sĩ đều ôm súng chạy về phía tây, vẻ mặt của các nhân viên công tác cũng rất vội vàng. Lục Nguyên ấn huyệt thái dương đau nhức, mới đi được vài bước đã đầu nặng chân nhẹ, xém chút thì té xỉu.
"Sao lại ra đây? Nhanh trở vào!"
Một tiếng quát chói tai khiến Lục Nguyên tỉnh táo phần nào. Cô ngẩng đầu, Tiêu Trì đang cầm súng máy tự động chạy đến, quân trang sẫm màu hơi hỗn loạn, gương mặt đẹp trai xuất chúng dính không ít vết máu.
Lục Nguyên hoảng sợ, hỏi ngay: "Xảy ra chuyện gì thế?"
Tiêu Trì chạy về phía Lục Nguyên, bảo hộ cô đang lung lay sắp ngã vào lòng, vừa trở về lều trại vừa trả lời: "Bên kia phát hiện Nhân Xà, không ngờ chúng nó có thể chống lại toàn bộ công kích, tử thương không ít anh em. Em phải ngoan ngoãn ở đây, xảy ra chuyện gì cũng đừng chạy loạn."
"Nhân Xà? Chúng nó có thật sao? Máu trên mặt anh..."
Đưa Lục Nguyên đến mép giường, Tiêu Trì lung tung xoa đi vết máu sắp khô cạn trên mặt, thứ mùi tanh hôi kỳ quái này choáng hết hơi thở, làm hắn suýt không thở nổi.
"Mới đầu anh cũng không tin, có điều nó vừa bị anh bắn trúng. Đây là máu của nó, màu sắc rất giống chúng ta nhưng mùi hơi kỳ, em đừng chạm vào, anh tự mình lau."
Nhận lấy khăn giấy từ tay Lục Nguyên, Tiêu Trì không quên nhìn vị hôn thê bị bệnh mấy ngày nay, cuối cùng còn sờ cái trán của cô, động tác so với lúc cầm súng dịu dàng hơn nhiều.
"Sao còn nóng như vậy?"
Lục Nguyên không muốn hôn phu lo lắng, vội né tránh bàn tay của hắn, yếu ớt che mặt.
"Không sao, tầm ngày mai là khỏe rồi, anh Trì nhất định phải chú ý an toàn."
Tiêu Trì cười khổ sửa sang quân trang trên người. Hắn hiện giờ mang quân hàm thiếu tá, lần hành động này vốn không nên chấp hành, nhưng vì nghe nói Lục Tư Nam sẽ đến nên mới dứt khoát tự nhận lệnh, đơn giản chỉ là để nhìn thấy Lục Nguyên nhiều hơn.
"Yên tâm đi, những con quái vật đó tuy lợi hại nhưng vẫn không so được súng đạn trong tay ta. Chờ em hết bệnh rồi, anh sẽ mang em đi chơi đảo, nơi này quả thật không tồi."
"Đây là anh nói nhé, em sẽ mau khỏe lại."
Nhìn dáng vẻ hồn nhiên của Lục Nguyên, Tiêu Trì không nhịn được vươn tay chỉ chỉ cái mũi nhỏ đỏ lên của cô, mỉm cười cưng chiều.
Tối muộn, nơi doanh trại ồn ào chấn động. Lục Nguyên tò mò kéo cửa rèm ra một khoảng, nhìn ra bên ngoài. Có mười binh sĩ đang nâng thứ gì đó hướng đến khu nghiên cứu dã chiến. Vật kia hình như rất nặng, bọn họ nâng có chút cố sức, các nhân viên bên cạnh có ý tốt tiến lên hỗ trợ, trên mặt mỗi người đều tràn ngập ý cười.
Đột nhiên, người nâng phía bên trái bị trật chân, dưới tay buông lỏng. Vải trắng phủ trên cáng "Phạch" một tiếng, có thứ gì đó bỗng rơi ra!
"Áaa!"
Bị dọa sợ, Lục Nguyên bịt miệng, trừng to đôi mắt. Cô hoảng sợ nhìn cái đuôi rắn bị kéo lê trên mặt đất... Bởi vì trúng đạn, phần đuôi có vài chỗ bị nát, nặng nề ma xát trên mặt đất gồ ghề. Tiếng "xoàn xoạt" vang lên, để lại từng đường máu đáng sợ.
Đây là Nhân Xà trong thần thoại? Lục Nguyên không nhịn được rùng mình một cái, đuôi rắn đen sì không hoàn chỉnh kia đã để lại bóng ma tâm lý trong lòng cô.
Trăm cay ngàn đắng cuối cùng cũng bắt được sinh vật mới, Lục Tư Nam mừng rỡ như điên, không ngủ không nghỉ thậm chí đến cơm còn không kịp ăn, dùng một ngày đêm đem Nhân Xà đã chết kia, kiểm tra xét nghiệm hết lần này đến lần khác.
Cuối cùng, chờ đến khi đi thăm Lục Nguyên, ông mới phát hiện con gái đã hạ sốt, quả thực càng làm ông thêm cao hứng.
"Nguyên Nguyên tuyệt đối không thể tưởng tượng được chúng đồ sộ như thế nào đâu. Nửa người trên của chúng vậy mà tiến hóa y như chúng ta, nhưng nội tạng lại lớn hơn, tuy rằng cũng có tim gan phèo phổi nhưng vẫn còn nhiều cơ quan kỳ lạ khác. Hiện tại cha không biết chúng là cái gì, nhưng nếu nghiên cứu thêm nhiều ngày nữa, cha tin nhất định sẽ có phát hiện mới, ha ha."
Ngồi bên mép giường Lục Nguyên, Lục Tư Nam hưng phấn mô tả, thao thao bất tuyệt về những phát hiện mới của ông.
"Chúng dựa vào đuôi để đi lại sao?" Lục Nguyên tò mò.
"Đúng vậy, hồi chiều cha đã thấy dáng vẻ di chuyển của chúng rồi, dù là đuôi hay đôi tay đều tràn ngập lực công kích đáng sợ. Nếu không phải chúng ta ẩn nấp tốt, e là hôm nay Nhân Xà này cũng không bị bắt."
Lục Nguyên khẽ gật đầu, cô vẫn có chút không thể tưởng tượng được những thứ kỳ quái kia sinh tồn như thế nào. "Nhân Xà", đến tột cùng là người hay rắn?
"Cha ơi, chúng nó lớn lên có đáng sợ không?"
Đối diện con ngươi lóe sáng như đá mắt mèo của Lục Nguyên, Lục Tư Nam trầm mặc một lát. Nói thật, hôm nay trong lúc vây kích, bọn họ nhìn thấy tổng cộng ba Nhân Xà. Điều không ngoại lệ chính là dung nhan của chúng, xinh đẹp mị hoặc cực kỳ, có không ít người đã bị lung lạc tâm trí...
"Chúng nó lớn lên... không đáng sợ."
Lục Nguyên hơi ngốc: "Thật không? Vậy khi nào ta có thể trở về?"
Cô thật sự không hứng thú gì với Nhân Xà. Bây giờ đã bắt được tiêu bản, có phải cô sẽ được về nhà rồi không?
Đáng tiếc, Lục Tư Nam lại lắc đầu. Ông duỗi tay yêu thương xoa xoa đầu Lục Nguyên, nhàn nhạt cười: "Còn chưa được, nếu đã phát hiện chúng nó thì nhất định phải mang về tiêu bản sống. Thứ chết đi kia không có quá nhiều giá trị."
Nháy mắt, tâm tình Lục Nguyên hạ xuống đến thấp nhất.
- ------------------------
Tác giả: Muốn khóc, không ai nhớ lời đùa giỡn của tui một chút, aiz...