Trở lại thủ đô, Lục Nguyên khôi phục lại cuộc sống mà mình từng có, hôn lễ giữa cô và Tiêu Trì cũng đã được lên ngày. Trước kia Lục Tư Nam còn băn khoăn cô chưa đủ 20 tuổi, nói chỉ đồng ý đính hôn trước, giờ lại kiên định hơn người khác, trực tiếp cử hành hôn lễ.
"Wow, Lục tiểu thư xinh đẹp quá đi!"
Lục Nguyên nhìn tấm gương lớn phản chiếu bản thân cô đang mặc váy cưới trắng tinh, trên mặt chỉ treo ý cười nhạt nhẽo.
"Thích không?"
Tiêu Trì từ phía sau ôm lấy vòng eo mảnh khảnh. Bộ váy cưới này, hắn đã đặt may một nhà thiết kế nổi tiếng từ lâu, bất kể kiểu dáng hay chất liệu đều cao cấp, khoác trên người Lục Nguyên có thể nói là xinh đẹp tuyệt trần.
Lục Nguyên không nói lời nào, chỉ khẽ gật đầu. Tiêu Trì khẽ thở dài, hôn lên vành tai cô, dịu dàng nói: "Nguyên Nguyên, chúng ta sắp kết hôn rồi, chẳng lẽ em không vui?"
Trong gương, Tiêu Trì đã thay quân trang nghiêm túc thành một bộ âu phục thẳng thớm sang trọng, trông cực kỳ anh tuấn. Nếu là trước kia, Lục Nguyên sớm đã mở cờ trong bụng, ôm hắn không buông tay, nhưng giờ đây, cô tựa như đã đổi thay quá nhiều...
"Em không có không vui."
Cô miễn cưỡng làm Tiêu Trì rất bất lực. Lục Nguyên từng hoạt bát cười đùa kia, nay đã không còn.
Hôn sự của bọn họ ấn định vào đầu tháng sau, thời gian phi thường gấp gáp, chỉ còn khoảng 20 ngày. Mẹ Lục Nguyên cũng tham gia tổ chức, yêu cầu hôn lễ phải xa hoa nhất, trang hoàng nhất, nhất thời hai nhà Tiêu Lục đều bận đến tối tăm mặt mày.
Chỉ có nhẹ nhàng nhất là Lục Nguyên, thử váy cưới xong, hầu như chẳng làm gì.
Một đêm trước hôn lễ, Lục gia xuất hiện một vị khách không mời mà đến.
"Anh đến đây làm gì? Ách, anh uống rượu? Tránh ra!" Lục Nguyên che mũi nhìn Tiêu Cẩn đỏ gay hết mặt mũi, lung lay đi về phía mình. Muốn đóng cửa đã không còn kịp nữa, mùi rượu huân vào mũi làm cô muốn buồn nôn.
Trùng hợp sao Lục Tư Nam đã ra ngoài, trong nhà chỉ còn mình cô. Lục Nguyên rõ ràng hơn ai hết, tên Tiêu Cẩn biến thái còn uống say này, tuyệt đối không thể dây vào.
"Lục Nguyên... Ực! Nguyên Nguyên, lại đây, cho anh ôm một cái, anh sẽ ôm một cái... Ực!"
Dù đã uống say, Tiêu Cẩn vẫn rất mạnh, hai ba bước đã áp Lục Nguyên lên tường. Nhìn thiếu nữ bị vây trong lòng mình không dám giãy giụa, hắn nặng nề cười.
"Tiêu Cẩn, anh uống nhiều rồi, buông tôi ra!"
"Buông ra?" Tiêu Cẩn chậm chạp nắm cằm cô, nâng lên, chăm chú nhìn vào cặp mắt đẹp chấn kinh của cô, hừ lạnh: "Không! Anh không buông đấy! Đồ đĩ nhỏ, phải gả cho anh trai anh, có phải rất vui vẻ hay không?"
Lý trí nói cho Lục Nguyên biết không thể chấp nhặt với một con ma men, càng không thể chọc tên biến thái này bực lên. Cô tự động xem nhẹ ba từ trong miệng hắn, khuỷu tay cố sức ngăn cản thân thể nam tính đang đè lên mình, miệng thì kêu to.
"Anh bình tĩnh chút, nơi này là Lục gia, anh mau đi đi!"
Trong lúc vẫy vùng, Lục Nguyên không cẩn thận tát một cái lên mặt Tiêu Cẩn, nụ hôn sắp sửa dừng trên mặt cô liền rơi xuống cổ. Tiêu Cẩn không giận còn cười, bàn tay to trực tiếp bưng lấy mặt nhỏ của cô.
"Biết không, lúc anh nói với cha muốn cưới em, ông ta không thèm liếc mắt, còn nói anh điên rồi. Ở trong mắt bọn họ chỉ có Tiêu Trì, em cũng vậy đúng không... Anh lại càng không cho em cưới hắn!"
Lục Nguyên bị ánh mắt của hắn dọa, thân thể bị vây khốn run rẩy không dứt. Đột nhiên, lưỡi của hắn bắt đầu liếm mút cần cổ cô, động tác sắc tình khiến cô ghê tởm đến cực điểm.
"Anh buông tôi ra! Đừng... đừng như vậy. Anh Cẩn! Anh Cẩn! Cha tôi sắp trở lại, anh mau đi đi!"
Đáng tiếc, dù cô đã chịu thua, nhưng Tiêu Cẩn vẫn không buông tay, ngược lại càng thêm thô bạo chế trụ gương mặt nhỏ của cô, dán thân thể càng sát vào.
"Ha! Nếu cha em thấy anh chịch em, liệu có đổi luôn chú rể trong hôn lễ hay không? Hả? Bảo bối?"
Chiếc lưỡi to, khô nóng, tản ra mùi rượu tận trời, không hề có quy luật liếm hôn trên đôi môi anh đào cố nhắm chặt của Lục Nguyên. Cô bị dọa mà bật khóc, eo nhỏ bị Tiêu Cẩn véo đau vẫn không dám hé miệng.
Trong hỗn loạn, cô chỉ khát vọng một người có thể tới cứu mình... Là Angus! Angus!
Rốt cuộc, đánh không lại sức mạnh của Tiêu Cẩn, môi anh đào bị hắn cắn sưng, bị hắn thô bạo tách ra, chiếc lưỡi thô dày xâm nhập, mùi rượu gay mũi lập tức càn quét khoang miệng thơm ngát của thiếu nữ.
"Ưm... A... Angus!"
Theo bản năng, Lục Nguyên bỗng thốt lên cái tên vốn đã chôn giấu trong lòng. Một giây kia, Tiêu Cẩn còn đang điên cuồng liếm mút bỗng ngừng lại. Hắn chậm chạp nhích ra một chút, nhìn mặt cô đầy nước mắt như hoa lê dưới nước mưa, cười to một trận.
"Ai? Em kêu ai? Nhân Xà kia sao? Ha ha, thật muốn Tiêu Trì tới đây mà nghe, cô gái ngày mai sẽ lên xe hoa với hắn lại gọi tên một con súc sinh. Sao? Bị Nhân Xà kia chịch sướng quá hả? Yêu nó?"
Lục Nguyên vừa sợ vừa giận, trong miệng vẫn còn mùi rượu ghê tởm, huân cô muốn ói lại không được, đầu óc đau nhức lợi hại. Nhìn ánh mắt Tiêu Cẩn như thét ra lửa, bàn tay không bị kìm kẹp vung lên, tát thật mạnh vào má phải của hắn.
"Anh cút cho tôi!"
"Cút?"
Tiêu Cẩn khí cũng không cạn, một phen túm chặt mái tóc dài của Lục Nguyên, âm trầm nói: "Cha em chưa nói sao? Em vừa rời khỏi, sau lưng ông ta đã cho người mang bom đạn oanh tạc hòn đảo đó. Mà Nhân Xà kêu là Angus kia, đã... chết rồi!"
Lục Nguyên bàng hoàng, hai mắt mở to.
"Không... Không thể nào... Không thể nào!"
"Nó đã chết! Cha em ngay cả tiêu bản cũng mặc, triệu tập toàn bộ hỏa lực nhắm ngay hòn đảo đó. Không ai có thể trốn thoát, nơi đó đã bị san bằng."
Tiêu Cẩn như chưa đã ghiền, còn vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ lạnh lẽo của Lục Nguyên, từng câu từng chữ đánh nát trái tim cô.
"Không thể nào! Không thể nào! Angus sẽ không chết! Không..."
"Lục Nguyên! Nguyên Nguyên, em tỉnh lại đi! Đừng làm anh sợ!"
...
Hai nhà Lục Tiêu vốn đã chuẩn bị sẵn sàng cho hôn lễ, cuối cùng bị hủy. Nguyên nhân do nữ chính ngã bệnh, thiệp mời phát ra đều được thu lại, khách khứa đều được điện thoại tạ lỗi. Đối với hôn lễ bị hoãn không thời hạn này, ai cũng tỏ ra tiếc nuối.
Còn Lục Nguyên, hôn mê suốt ba ngày mới tỉnh lại.
"Nguyên Nguyên ơi, tha thứ cho cha. Nó đã thương tổn con, cha không thể không làm như vậy, đừng hận cha, có được không?" Mới ngắn ngủi mấy ngày, Lục Tư Nam lại già đi không ít. Ông ngồi ở đầu giường con gái, thành khẩn nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của cô.
Đã chết... Angus đã chết... Chính là Lục Nguyên cũng không thể hận, cha cô không làm gì sai cả. Có sai, chỉ là tình yêu giữa cô và Angus, không thể vượt qua ranh giới thân phận và chủng tộc.
"Con mang thai ư?"
Lúc hôn mê, cô vẫn duy trì chút tỉnh táo mong manh, nghe bác sĩ nói cô có thai, thì bừng tỉnh. Giây phút đó, trong lòng chỉ có vui sướng.
Lục Tư Nam mặt không biểu tình gật đầu. Lục Nguyên nhoẻn miệng cười, năm ngón tay mảnh khảnh vuốt ve bụng nhỏ bằng phẳng, nơi đó đã chứa đựng kết tinh giữa cô và hắn. Nếu nói trước đây cô còn sợ mang thai, vậy thì giờ, lại cực kỳ chờ mong sinh mệnh mới này.
"Cha... Con sẽ sinh đứa bé này."
Dù đứa nhỏ có mang đặc điểm của Nhân Xà hay không, cô vẫn phải sinh, vì đó là cốt nhục của cô và hắn... Cô không sợ!
- ---------------
Tác giả: Sắp kết thúc nha, chờ mong bé cưng.