Chiếc đuôi của Nhân Xà lay động, nước biển xanh lam bị dạt về hai bên. Hắn không ngại lực cản của nước, ôm lấy Lục Nguyên bơi về phía quần đảo nhấp nhô đằng xa. Phía sau Tiêu Trì đuổi theo sít sao, dù đã nổ vài đợt súng đều bị hắn nhẹ nhàng tránh thoát.
Một màn mạo hiểm như vậy, Lục Nguyên chưa bao giờ trải qua. Sống mười tám năm, cô chưa từng nghĩ sẽ có ngày bị một con Nhân Xà ôm bơi trong biển!
"Anh Trì!"
Một viên đạn nhanh chóng sượt qua mặt hai người, phát ra tiếng trầm vang bắn vào trong nước. Ánh mắt Nhân Xà bỗng nhiên sắc bén, hắn siết lấy eo Lục Nguyên ôm chặt vào lòng, sau đó đột nhiên tăng tốc.
Gương mặt Lục Nguyên bị quay ra phía sau. Trong nháy mắt bừng tỉnh, hình như cô thấy Tiêu Trì đang ra dấu tay.
Lục Nguyên hiểu ý, cố gắng lấy lại chút sức lực, sau đó nhân lúc Nhân Xà không đề phòng, vén mái tóc đen dài của hắn, cắn mạnh lên lỗ tai hắn.
"A!"
Hắn kêu rên một tiếng, mùi máu tươi nháy mắt tràn ngập trong miệng Lục Nguyên. Nhân Xà giảm tốc độ, hắn dùng sức bóp chặt má cô, tách cô ra khoảng chừng nửa cánh tay.
"Buông ta ra! Đồ quái vật!"
Hắn nhìn cô, ánh mắt tràn ngập không thể tin được cùng phẫn nộ, đồng tử xanh thẳm hằn lên tia hung ác. Vào lúc ca nô ngày càng tiếp cận, hắn tóm lấy gót chân cô, lôi cô chìm vào đáy biển...
"Nguyên Nguyên! Nguyên Nguyên!"
Tiêu Trì như điên rồi, hắn trơ mắt nhìn cô gái mình yêu thương chìm vào biển nước. Từng phút từng giây trôi qua, nơi bọn họ vừa biến mất vẫn không có động tĩnh.
"Thiếu tá, trước tiên hãy bình tĩnh đã. Chúng ta cử vài người xuống xem sao."
Tiêu Trì đứng bên ca nô, hai mắt đỏ ngầu gắt gao nhìn mặt biển yên tĩnh. Bên tai truyền đến âm thanh vài người nặng nề nhảy xuống nước, hắn vội đuổi theo bóng dáng bọn họ, không chút nào dám lơi lỏng.
Trong phạm vi ca nô vây quanh, đột nhiên vài tia máu đỏ chậm rãi loang ra, dần dần dày đặc. Trong nháy mắt bọt nước trôi đi, một người trồi lên mặt nước.
"Thiếu tá! Là Chu Xa!"
Mới vừa rồi Chu Xa nhảy xuống biển tìm người, bây giờ lại nằm sấp trong vũng máu. Có người gần đó vội kéo hắn lại. Giây tiếp theo, tất cả phải hít hà.
Người vừa nãy còn sống sờ sờ, bây giờ bên ngực trái đã lủng một lỗ to, máu chảy đầm đìa, hiển nhiên là bị moi tim! Gân mạch cùng máu thịt còn sót lại đã nát bấy, mà đôi mắt hắn, hình như vì quá mức kinh hoàng mà trợn lên cực kỳ lớn, cũng cực kỳ dữ tợn.
"Ọe!" Có người bị thảm trạng như vậy dọa nôn ra.
Năm phút trôi qua, ngoại trừ Chu Xa, bốn người kia vẫn không có tung tích. Tiêu Trì biết là không thể đợi được nữa. Hắn cởi quân trang ném lên boong tàu, chuẩn bị nhảy xuống biển tìm kiếm Lục Nguyên.
"Thiếu tá, mau nhìn kìa!"
Vòng vây nho nhỏ lại hiện thêm một vũng máu. Khác với vừa rồi, bây giờ chẳng khác gì một cái giếng phun máu, sau đó xác người liên tiếp nổi lên trên mặt biển. Toàn bộ đều bị tấn công bằng các hình thức khác nhau, thậm chí có người bị tách rời thân thể...
Đến nỗi Tiêu Trì còn không dám suy đoán, liệu có phải do Nhân Xà làm không, hay là do một sinh vật nào đó dưới biển.
"Là Lục tiểu thư!" Binh sĩ đang vớt đồng đội bỗng hô một tiếng, chỉ tay về phía thiếu nữ nổi lên giữa một vùng máu loãng.
"Nguyên Nguyên!"
Tiêu Trì không thể nhịn được nữa, lập tức nhảy xuống, ra sức bơi tới bên người Lục Nguyên. Hắn ôm cô vào lòng, đẩy ra tóc dài bết dính trên mặt cô. Sắc mặt cô trắng bệt, chỉ là ngất đi.
"Nguyên Nguyên, mau tỉnh lại."
Lục Nguyên ngủ thật không yên ổn, cô bị ác mộng quấn quanh, chạy như thế nào cũng không thoát được những thứ đáng sợ đó. Cuối cùng, bên tai truyền đến tiếng kêu gọi, dần dần lôi cô ra ngoài. Lúc rời khỏi giấc mơ, cô lại nhìn thấy Nhân Xà điên cuồng kia...
"A!"
"Thật tốt quá, Nguyên Nguyên đã tỉnh rồi!"
Lều trại không lớn có vài người đang đứng, Lục Tư Nam cùng Ngưu Toàn, còn có Tiêu Trì cùng... Tiêu Cẩn. Ánh mắt của Lục Nguyên mới vừa rồi còn mê ly, nhưng khi nhìn thấy Tiêu Cẩn phía sau Tiêu Trì, cô lập tức ngẩn người.
Hắn mặc áo blouse trắng, gương mặt đẹp trai giống Tiêu Trì, tuy bọn họ là anh em hơn kém nhau vài ba tuổi nhưng khí chất lại vô cùng khác biệt. Một người dịu dàng như nước, một người lạnh lẽo như băng, mà Tiêu Cẩn chính là khối băng âm trầm đó.
"Chú Lục cứ yên tâm, lần sau con sẽ tiêm cho Nguyên Nguyên thêm một mũi thuốc, nghỉ ngơi một thời gian sẽ không còn gì đáng ngại nữa."
Làm quân y được hai năm, Lục Tư Nam đương nhiên rất tin tưởng kỹ thuật của Tiêu Cẩn. Ông tín nhiệm vỗ vỗ đầu vai hắn, sau đó ngồi xuống mép giường, nhìn Lục Nguyên: "Tỉnh thì tốt rồi, không cần nhớ những chuyện đã qua nữa. Qua mấy ngày cha sẽ đưa Nguyên Nguyên về, được không?"
Đối với con gái đã nhiều lần thoát chết, Lục Tư Nam sâu sắc nhận ra hòn đảo này nguy hiểm đến thế nào. Nếu không phải Lục Nguyên bây giờ không thể ngồi tàu, ông đã lập tức đưa cô trở về đất liền an toàn.
Chuyện đã qua? Trong đầu cô bỗng xuất hiện cảnh bị túm chặt vào biển sâu... Mười ngón tay nắm chăn mỏng đột nhiên run rẩy.
"Cha ơi!"
Lục Nguyên chôn đầu vào ngực Lục Tư Nam, nước mắt tuôn rơi không ngừng. Thật là đáng sợ, có thể đây sẽ là bóng ma tâm lý cả đời cô. Vừa nhớ tới cảnh Nhân Xà tàn sát những binh sĩ kia, cô liền sợ hãi không thốt nên lời.
"Không sao rồi. Ngoan, đừng sợ, cha sẽ luôn bên cạnh con."
Lục Tư Nam dịu dàng an ủi. Sau khi ly hôn, bao nhiêu tâm tư của ông đều đặt hết lên người Lục Nguyên. Đối với đứa con gái này, ông vừa thương vừa đau lòng. Còn về Nhân Xà đã làm tổn thương Lục Nguyên kia, ông nhất định sẽ không bỏ qua cho nó...
Cuối cùng, Lục Nguyên khóc đến thấm mệt, sau đó mơ mơ màng màng thiếp đi.
Chờ đến lúc cô tỉnh lại, trong lều chỉ còn mình cô cùng... Tiêu Cẩn. Mà hắn, đàng hoàng ngồi ở bên người cô, ngón tay dài cùng khớp xương rõ ràng đảo qua môi cô từng chút một, đôi mắt phượng hẹp dài là một mảnh lạnh nhạt.
"Anh làm gì vậy?"
Lục Nguyên thét chói tai đẩy tay hắn ra, nhưng động tác như vậy không nghi ngờ gì là chọc giận Tiêu Cẩn. Hắn mạnh mẽ túm chặt đôi tay đang múa may của cô, ấn trên đỉnh đầu, áp chế không cho giãy dụa.
"Sao, cho rằng em theo cha chạy tới đây anh sẽ tìm không thấy? Nguyên Nguyên, anh muốn phụ nữ cũng không cần đụng tay đâu!"
Lúc hai mươi tuổi, Tiêu Cẩn đã lộ ra bản tính. Nếu so sánh cùng anh ruột Tiêu Trì, tâm tư của hắn càng thêm lão luyện thâm trầm, đương nhiên lại càng biến thái. Hắn đã bắt đầu thích Lục Nguyên từ năm mười tám, mấy năm gần đây, không lúc nào mà hắn không khát vọng có thể chạm vào cô, vậy mà cô chỉ thích anh trai của hắn.
"Anh buông tôi ra!"
Không biết vì sao trải qua chuyện một người một rắn, Lục Nguyên có chút sợ hãi đàn ông, sợ hãi cái cảm giác trói buộc không thể tránh thoát, giống như bây giờ.
"Anh không buông đấy, nhìn đôi môi đang há ra của em kìa, bị hôn đến sưng lên, là do tên quái vật kia sao? Chậc chậc, còn có quần lót của em cũng do nó cởi bỏ? Có biết lúc anh kiểm tra cho em, nhìn dáng vẻ em không mặc quần lót, anh chỉ muốn... thao chết em hay không?"
So với Tiêu Trì chính trực, Tiêu Cẩn là một tên hèn hạ lưu manh hơn nhiều. Hắn có thể dễ dàng phun ra những lời dơ bẩn, mà chữ nào cũng vô cùng ghê tởm. Lục Nguyên nghe mà nước mắt chảy ròng, hận không thể chửi ầm lên.
"Cút! Anh cút ngay!"
- ------------------------
Tác giả: Hôm qua bị kéo đi uống rượu mừng. Vội một ngày nên chưa ra chương mới, tui thích nam xứng biến thái dễ sợ luôn á (*lăn lộn* cầu trân châu ~)