"Đình thái thái, không ổn rồi, thông tin của đại tiểu thư bị rò rỉ, bây giờ trên mạng đang lan truyền hàng loạt bức ảnh chụp cả gia tộc. Mạc thiếu phu nhân vừa uống nước lấy từ bình liền xuất huyết, còn nhị tiểu thư cũng bị trúng độc, hiện đang ở phòng bệnh rồi ạ."
Mạc Kim Thần nghe thấy vội vàng lao tới phòng bệnh dưới tầng. Vì Đình gia ở xa bệnh viện nên có một đội ngũ bác sĩ chuyên nghiệp và phòng bệnh đủ tiêu chuẩn tại đây. Mạc Kim Thần xuống tới nơi thì của phòng bệnh đã đóng chặt. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
"...Tiểu Ly...cô ấy sao rồi?"
Mạc Kim Thần quay lại nhìn đám em họ. Bọn chúng...đều lắc đầu không biết.
"Gọi...gọi tất cả mọi người trong nhà tới đây...hộc...tôi trực tiếp hỏi từng người một!"
Đôi mắt Mạc Kim Thần đục ngầu, sâu thăm thẳm, đen láy như màn đêm, "màn đêm" đó lúc này lại toả ra nộ khí lớn vô cùng. Đôi lông mày nhíu lại, Mạc Kim Thần nghiến răng, quát: "Nhanh!"
Cậu cố kìm nén lại và suy nghĩ. Khi mọi người tập hợp đông đủ, thấy mặt Mễ Na Na, trong đầu cậu lập tức loé lên một suy nghĩ. Cậu bước tới trước mặt ả, túm lấy tóc ả, tức giận: "Nếu tôi đoán không nhầm thì chuyện này là cô làm?"
Ả nhanh chóng bào chữa: "Không...không phải em làm."
Bỗng tiểu Y từ đâu chạy tới, nắm lấy tay Mạc Kim Thần, đưa ra một túi bột màu trắng, chỉ vào Mễ Na Na, sợ sệt:
"Daddy...bà ta...bà ta cho cái này vào nước...nước của mami và dì hai nhưng dì ba lại uống phải cốc nước của dì hai nên mới...mới..."
Mạc Kim Thần nghe thế, tức giận lại càng tức giận: "Cô còn nói không phải?"
Ả ta câm nín, đay nghiến nhìn Y Y.
Mạc Kim Thần bế tiểu Y lên, cầm lấy gói bột trắng, đưa cho thư kí, cất giọng lạnh lẽo: "Đi kiểm tra thành phần. Cho người đưa cô ta tới nói cô ta cần tới. Nếu thiếu phu nhân xảy ra chuyện gì, cô ta sẽ là chuột bạch cho cuộc thử nghiệm với kịch độc tiếp theo của phòng thí nghiệm."
Ả ta sợ sệt nhìn Mạc Kim Thần, cậu quay lại nhìn ả ta, nghiến răng nghiến lợi: "Vợ tôi, cả em gái tôi nữa mà xảy ra chuyện gì, cô đừng mong sống yên chết ổn, tôi cho cô sống không bằng chết, có chết cũng chết mỗi phần một nơi, mất cái này thiếu cái kia, tuyệt đối chết không toàn thây. Nhớ lấy, đưa ả ta đi!"
Ả gào thét cầu xin nhưng đều vô vọng. Một lúc sau, bác sĩ bước ra, Mạc Kim Thần vội vã chạy tới.
"Bác sĩ, Tiểu Ly sao rồi?"
"Do chất độc ảnh hưởng nhưng vì tỉ lệ chất độc trong nước không quá cao nên không ảnh hưởng tới đứa trẻ, chúng tôi đã tiến hành mổ khoang bụng cứu sống tiểu thiếu gia, còn thiếu phu nhân do bị ảnh hưởng của độc tố nên hôn mê sâu, bây giờ rất khó để nói nhưng cô ấy có khả năng qua khỏi cao là khảng 60% vì đây là độc tố thông dụng, tuy nguy hiểm nhưng dễ dàng điều chế thuốc giải. Nếu suôn sẻ sẽ không có gì đáng lo ngại cả. À phải rồi, tuy là tiểu thiếu gia đã được cứu sống nhưng còn rất yếu, với trang bị ở đây e là không đủ để có thể đảm bảo duy trì cho tiểu thiếu gia và thiếu phu nhân, tôi nghĩ cần chuyển họ tới bệnh viện để đảm bảo hơn."
Mạc Kim Thần nghe thế, lẳng lặng đứng đấy mất một lúc rồi ngẩng đầu lên: "Bác sĩ, tôi có thể vào không?"
Bác sĩ gật đầu một cái. Mạc Kim Thần không do dự liền mặc đồ bảo hộ, bước vào.
"Tiểu Ly, bao giờ em tỉnh lại? Bao giờ em tỉnh lại chúng ta cùng tới Nga sống nha, rồi thì cùng ngắm bạch dương và tuyết rơi, ở trong căn nhà gỗ như ông lão chăn cừu năm đó chúng ta gặp, chúng ta sẽ cùng nhau ăn bánh mì nóng và uống sữa vào mỗi sáng, ăn súp kem bí đỏ nóng hổi vào buổi tối, anh sẽ làm bánh táo cho em, ta sẽ sống như bao gia đình bình thường khác, có tiểu Y và tiểu An ở bên, không phải lo kẻ thù nào cả, em sẽ không còn phải chịu khổ như này nữa, đồng ý không?"
Mạc Kim Thần rưng rưng nước mắt. Lệ tràn khoé mi, giọt này nối giọt kia thi nhau tuôn rơi. Nếu không phải sinh ra trong hào môn, không dấn thân vào thương trường đẫm máu này thì những người xung quanh đâu phải chịu khổ như này cơ chứ.
[...]
Tại Mễ gia, trong căn phòng tối, tiếng thuộc hạ báo từng tin tức làm cho người ta rợn người:
"Mễ tổng, đại tiểu thư đã bị Đình gia xử lý rồi, chúng ta có cần..."
Người đàn ông phẩy tay, lạnh giọng đáp: "Không cần, nó bây giờ không còn tác dụng với ta nữa, để bọn chúng dọn dẹp hộ ta, đỡ mất công."
"Năm tháng trước, nhị tiểu thư Đình gia bị xảy thai là nhờ Hạ Hảo Lam tiểu thư còn mới đây đại tiểu thư đã khiến cho con dâu Mạc gia sinh non, hay tin là chẳng còn trụ được lâu nữa ạ, còn người thừa kế Mạc gia là Mạc Kim Thần thì đang chịu đả kích lớn, suy sụp tinh thần. Như này đã đủ để tấn công chưa ạ?"
Người đàn ông phẩy tay:
"Bây giờ chưa phải lúc, chúng ta phải xử lý nốt hai con mụ cùng bà già đứng đầu Đình gia với hai con át chủ bài: Đình Kim Phi, Phùng Tiêu Dương chỉ cần như thế, The I.L.Y cũng sớm muộn sẽ bị ta thâu tóm...hừ..."
Cùng lúc này, tại một nơi khác, có một nụ cười y hết như vậy xuất hiện. Mễ Ni Ni đeo tai nghe không dây, nghe hết tất cả lời Mễ Hoà nói. Nghe tới đây, Mễ Ni Ni đứng dậy, tiến lại phía cửa sổ mờ mờ hơi nước, viết một chữ "Mễ" lớn rồi gạch chéo thật rõ, nhoẻn miệng cười:
"Tới lúc phản công rồi...ba."