CHƯƠNG 39
Thôi Niệm Sở không rõ trong lòng cô bây giờ có bao nhiêu hỗn loạn, thời gian gần đây cô luôn dùng mắt để quan sát, dùng đầu óc để phân tích đánh giá tất cả. Dần dần nó trở thành một thói quen của cô, nhưng cái nhìn tựa như con dao, vô cùng sắc bén vừa rồi của cô đã làm Linda có chút dè dặt, nụ cười trên mặt cũng không còn tự nhiên nữa.
Biết mình có hơi đường đột làm dọa đối phương, Thôi Niệm Sở lập tức nở nụ cười rạng rỡ, làm gương mặt của cô cũng dần hoà nhã hơn. Thôi Niệm Sở vốn là người có gương mặt hiền hoà, nhưng một khi cô đăm đăm suy nghĩ gì đó thì toàn thân phút chốc như người khác, cảm giác vừa nguy hiểm vừa khiến người khác ngộp thở, cảm giác khoảng cách giữa dáng vẻ thiên sứ thường ngày và ác ma ẩn náu trong người cô chỉ cách nhau một lằn ranh rất mong manh.
Thôi Niệm Sở lạnh nhạt nhìn Linda, rồi điềm tĩnh tựa như không có gì đi theo Linda.
Tới trước cửa văn phòng, Linda gõ cửa, từ bên trong rất nhanh đã có tiếng vọng ra mời vào.
Linda: “Tiểu thư, mời cô” sau đó thuận tiện mở cửa giúp cô, cho tới khi cô bước vào Linda mới cẩn thận khép cửa lại.
Cửa vừa đóng, Thôi Niệm Sở xoay người về phía ba cô, lặng lẽ thở dài một tiếng. Cô đứng yên nhìn ba cô đang say mê làm việc. Dáng vẻ cường nhân của ông lần đầu cô thấy, trước giờ cô chưa bao giờ chứng kiến qua cảnh này.
Thôi Niệm Sở khẽ cau mày nhìn những sợi tóc bạc phảng phất trên đầu ông, cô có chút đau lòng. Nửa đời ba cô đều gắn bó với Thôi Thị, dùng cả tuổi trẻ, tuổi già để gìn giữ và phát triển Thôi thị, đồng thời cũng gạt bỏ rất nhiều sở thích cá nhân để làm hài lòng ông nội của cô.
Thành tích của ba cô từng có được trên thương trường đã làm ông cụ Thôi vô cùng hài lòng, dáng vẻ hiền lành chất phác của ông dường như chỉ là một khía cạnh khi ông ở cùng vợ con. Trên thương trường, đâu đâu cũng là cạm bẫy, ông phải vững vàng thế nào mới có thể trụ được tới bây giờ. Những vất vả, những phiền muộn mà ông đã và đang trải qua, đứa con gái này muốn thay ông càng sớm càng tốt.
Sinh ra là con gái của Thôi Đường, là người thừa kế tương lai, vậy mà tới giờ cô vẫn chưa có thành tích gì so với hàng khối người, cô chẳng là ai nếu như không có ba cô với ông nội hậu thuẫn, căn bản cô cũng không thể một bước lên mây như bây giờ.
Cô và Thôi Niệm Mục đều là cháu gái Thôi gia, từ nhỏ thành tích học tập của cả hai luôn là đề tài của gia đình, cô còn nhớ có một lần Thôi Niệm Mục giành được thủ khoa của trường, Thôi Tín đã vui vẻ tới mức chạy đi khoe khắp nơi, lúc đó ông cụ Thôi cũng bắt đầu để ý tới Thôi Niệm Mục.
Nhưng tới khi thi đại học Thôi Niệm Mục lại có thành tích tương đối bình thường, còn cô thì lại thi đậu bốn trường đại học cùng lúc, trở thành thủ khoa thành phố trong thời điểm đó. Ông cụ Thôi vì quá phấn khích nên đã tuyên bố cô sẽ là người thừa kế trong tương lai của Thôi Thị.
Lời vừa nói ra của ông cụ Thôi đã chọc giận cả nhà chú ba cô, Thôi Tín gần như nổi điên trước quyết định này của ông. Vốn dĩ Thôi Tín là một người có tính nóng nảy, bây giờ vì chuyện này mà không kiềm chế được náo loạn suốt một thời gian dài.
Dù vậy, ông nội vẫn chưa bao giờ rút lại lời đã nói, từ đó về sau cô luôn cảm thấy ánh mắt chú ba nhìn cô như kẻ thù. Lúc đó cô luôn tìm cách tránh né, còn cảm thấy phiền lòng vì ông nội đã làm như vậy, nhưng tới giờ thì cô đã có thể bình tĩnh đối diện đại cục rối ren này rồi.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!