Lọc Truyện

Truyện Ôn Nhu Chỉ Dành Riêng Em - Thôi Niệm Sở

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

CHƯƠNG 7

“Á”

Hóa ra là một người đang nằm bất tỉnh… Thôi Niệm Sở vội vàng ngồi xuống, dùng đèn rọi từ trên xuống, cuối cùng cũng thấy đầu của người đó… Hình như là bé trai… Bé trai đó còn sống chứ?… Có phải người không…hay là thứ dơ bẩn…

Toàn thân cô run rẩy, nhưng cô nghĩ tới, đã chết một lần rồi thì còn sợ gì nữa mấy chuyện quỷ thần… Dùng hết sức lật người đó trở mặt về phía cô… Dưới ánh sáng yếu ớt của điện thoại, cô có thể thấy được cậu bé trông rất đáng yêu, mặt mày lấm lem bùn đất, cũng may trên người cô lúc nào cũng mang theo khăn, cô lau nhẹ nhàng những vết bẩn trên mặt bé..….

Không biết vì sao vừa nhìn thấy cậu bé này, cô làm có cảm giác gần gũi tới lạ thường..

“Nhóc ơi, Nhóc ơi…” Thôi Niệm Sở vừa gọi, vừa giơ tay đưa lên mũi kiểm tra xem đứa bé còn thở không, thật may, vẫn còn hơi thở, tuy yếu ớt nhưng mà có còn hơn không… Cô tiếp tục lay đứa nhỏ, rồi nhấc người em lên, ôm em vào lòng, không ngừng gọi..….

Cũng may, một lúc sau, cậu bé đã có chút phản xạ..

“Nhóc ơi, em tỉnh lại đi, đừng sợ có chị ở đây..….”

Trong cơn mơ màng, Hoa Tiểu Bảo dùng hết sức cố gắng mở mắt, nhóc cảm nhận được mình đang ở trong vòng tay của ai đó… đồng thời cũng nghe được tiếng của Thôi Niệm Sở gọi nhóc…

Thôi Niệm Sở thấy nhóc dường như đã tỉnh táo hơn chút, liền mừng rỡ ….

“Nhóc ơi, em có sao không?”

Hoa Tiểu Bảo lắc đầu, môi mím lại, trông có vẻ đang vừa sợ hãi, vừa chịu đựng cơn đau… Thôi Niệm Sở không biết làm sao, cô vội rọi đèn khắp nơi kiểm tra xem nhóc có bị làm sao, hóa ra là hai chân và tay của bé đều bị trầy hết… Cũng do nhóc mặc đồ hơi ngắn nên khi té xuống đây sẽ rất dễ bị thương, nhưng trông có vẻ đau thế mà lại không hé một lời..

Thôi Niệm Sở lo lắng hỏi tiếp: “Nhóc thử cử động tay chân cho chị xem nào, có bị nặng lắm không?”

Cậu bé ngoan ngoãn làm theo, nhấc lần lượt tay rồi chân, cũng may cả hai bên đều chỉ bị thương ngoài da thôi… Thôi Niệm Sở dịu dàng mỉm cười, ôm cậu bé chặt hơn vào lòng, cô cảm nhận nhóc đang run nhè nhẹ, chắc là do sương xuống nên không khí có chút lạnh hơn bình thường, cho nên cô dùng hơi ấm của mình để sưởi ấm cho nhóc….

Bình thường cơ địa của Thôi Niệm Sở tương đối tốt, đa phần đi ngoài đường cô rất ít khi che chắn, cô không cảm thấy lạnh, vậy nên trong lòng cô lúc này có chút áy náy, nếu lúc nãy lấy áo khoác của tên tra nam kia, không chừng cậu nhóc này sẽ đỡ bị lạnh hơn một chút…

“Nhóc à, em tên gì, sao lại ở đây vậy?”

Cậu nhóc ngước mắt lên nhìn cô lần nữa, từ lúc mở mắt ra tới giờ, cậu bé vẫn thỉnh thoảng ngước lên nhìn cô… đôi mắt tròn xoe, đen láy chứa đầy sự ngây thơ đáng yêu..

Nhóc cầm mặt dây chuyền giơ lên cho Thôi Niệm Sở xem, cô rọi điện thoại vào xem… Cậu bé tên là Hoa Tiểu Bảo, năm nay đã 4 tuổi, sau đó là kèm số di động của ba cậu bé… Thôi Niệm Sở nhìn thấy dáng vẻ của nhóc, đại khái đã đoán được vài chuyện… “Nhóc không nói được sao?”

Cậu bé ngoan ngoãn gật đầu… Thôi Niệm Sở lúc này như một người mẹ, vừa ngọt ngào, vừa dịu dàng, ôm cậu vào lòng, nghĩ cách đưa cậu ra ngoài thật an toàn… Thôi Niệm Sở nói với nhóc là cố gắng vịn vào người cô đứng dậy thử, sau đó cô liền ngồi xuống cho cậu nhóc leo lên lưng…

Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT