Chương 101
Biểu hiện không mấy chào đón rõ rệt trên cả khuôn mặt của Tô Manh và Tiểu Khải làm dập tất đi ngọn lửa tình bố mà khó khăn lắm Thẩm Dục An mới đốt cháy lên.
Anh cũng biết rằng một người bố bỗng đâu xuất hiện muốn nhận được sự tin tưởng và tình yêu của Tiểu Khải là một việc khó khăn, hơn nữa đứa bé này vừa nhìn thì đã biết là một đứa trẻ rất thông minh, mà còn chẳng thua kém người lớn.
Anh là một vị chủ tịch, da mặt mỏng lét, đã rất lâu rồi không có ai làm anh bị mất mặt như thế này, ngồi một lúc thì anh đi về.
Đợi Thẩm Dục An đi rồi, Tô Manh mới ôm Tiểu Khải vào.
lòng và hôn cậu một cái, phấn khích khen ngợi: “Ôi chao, con trai của mẹ đúng là giỏi mà! Con hãy nhớ kĩ sau này con cũng phải có thái độ như thế này đối với nhà họ Thẩm nhé! Như vậy thì hai mẹ con mình sẽ không phải rời xa nhau”
Còn cái đề nghị hợp đồng hôn nhân vớ vẩn đó của Thẩm Dục An cũng cho nó bay theo gió luôn đi!
Muốn kết hôn với cô, cho dù là giả hay là thật thì cũng phải đợi đến kiếp sau nhé!
Thẩm Dục An rời khỏi nhà của Tô Manh trong tâm trạng không tốt tí nào, anh cũng không có tâm trạng đến công ty làm việc nên uể oải lái xe về nhà đã tìm được luật sư giỏi chưa?”
Thẩm Dục An ngồi xuống ghế sofa và bảo người giúp.
việc làm cho anh đồ ăn, anh thắc mắc hỏi lại mẹ: “Tìm luật sư để làm gì ạ?”
Bà trừng mắt, đập anh một cái: “Cái thẳng quỷ này, con không muốn con trai của con sao? Không phải mẹ dặn con đi tìm luật sư sao?”
Thẩm Dục An nhớ lại thái độ lạnh nhạt của thằng con trai mình ở nhà Tô Manh, lòng không khỏi nghẹn lại: “Người ta đã không nhận người bố này rồi thì còn tìm luật sư làm gì nữa chứ!”
“Nhưng nó là con trai của con, con không thể để nó chịu khổ cả đời với một người phụ nữ đã ly hôn ở một nơi căn nhà rách nát như vậy được” Bà ta tức giận nói.
Thẩm Dục An cau mày nói: “Nhà người ta cũng có một phòng khách và hai phòng ngủ như thường mà, tuy nhỏ nhưng đâu đến nỗi là rách nát chứ. Mẹ đừng có vạch lá Tìm sâu nữa, Tiểu Khải nó được Tô Manh chăm sóc rất tốt”
Bà Thẩm không ngờ rằng con trai mình lại nói thay cho người phụ nữ đó, bà ta tức giận đứng bật dậy: “Nó là cháu nhà này, cho dù như thế nào thì cũng phải đón nó về đây! Con không tìm luật sư thì để mẹ tìm!”
Nói xong, bà ta tức giận cầm điện thoại đi lên lầu.
Thẩm Dục An thở dài, anh kể hết chuyện hôm nay đến nhà Tô Manh cho bố nghe: “Tối nay con đã đến nhà của Tô Manh, nhìn thấy Tiểu Khải rồi. Nó biết con là bố của nó: Ông Thẩm hồi hộp hỏi: “Nó biết rồi à? Vậy nó có gọi con là bố không?”
Thẩm Dục An cười tự trào: “Đừng nói gọi bố, nó vừa mở miệng đã hỏi con tiền trợ cấp nuôi dưỡng là bao nhiêu.
Con hỏi sao lại biết từ này thì nó bảo đọc ở trên google và baidu. Chỉ mới năm tuổi nhưng nó rất tinh ranh, sau này nhất định là làm việc lớn!” Càng nói anh càng không thể kiềm chế mà cứ khen ngợi nó mãi.
Có lẽ ai lần đầu tiên làm bố đều như thế này, cho dù đối với người khác lạnh lùng như thế nào nhưng đối với con mình thì sẽ luôn mềm lòng.
Ông Thẩm nghe xong liền bật cườ ¡ da, không ngờ miệng mồm của Tiểu Khải lại lanh lợi như vậy, nó còn thông minh hơn cả con lúc nhỏ! Sau này lớn lên nhất định sẽ làm việc lớn! Không hổ là cháu trai Thẩm Xương.
Bình mài!”
“Nó được thừa hưởng trí tuệ của con đó” Thẩm Dục An không chịu thua.
Ông Thẩm trừng mát: “Vậy con không phải thừa hưởng gen của bố sao?”
Thẩm Dục An chỉ còn biết chấp nhậ hưởng từ bố”
“Được rồi, là thừa Sau đó, anh nói ra nỗi lo lắng của mình: “Bố à, Tiểu Khải rất kháng cự con, nó tỏ rõ thái độ không muốn để con và Tô Manh kết hôn. Con thấy mẹ nóng vội muốn giành Tiểu Khải từ tay Tô Manh, như thế thực sự không tốt.
Con không muốn con trai của con sau khi đến nhà mình thì lại ghét con”
Tiểu Khải vốn dĩ không thích anh lắm, nếu thực sự kiện ra tòa để rồi cả anh và Tô Manh đều sống mái tranh giành nó trước bàn dân thiên hạ, thì cho dù có giành được nó, chắc chắn sau khi về nhà tình cảm bố con ngày càng xa cách mà thôi.
Ông Thẩm trầm tư một lát rồi gật gật đầu: “Về phía mẹ, con đừng lo, bố sẽ để ý bà ấy. Còn về phía Tiểu Khải thì con nên quan tâm nó nhiều hơn. Thực ra bố rất hi vọng con và Tô Manh có thể kết hôn với nhau”
Thẩm Dục An cười đắc ý: “Ai da, bố không cần quan tâm chuyện của con và Tô Manh đâu, năm đó cô ấy tình nguyện sinh con cho con thì chắc chắn rằng trong lòng cô ấy có tình cảm đối với con. Bố phải tin vào độ hấp dẫn của con trai bố, chuyện con và cô ấy kết hôn chỉ là sớm muộn thôi: Ông Thẩm lần đầu nghe Thẩm Dục An nói tới chuyện đã từng hẹn hò, hơn nữa người đó lại chính là mẹ của Tiểu Khải: “Tại sao con lại không nói chuyện này cho bố mẹ biết chứ?““
Sau đó, Thẩm Dục An đã dùng hết tất cả tế bào não của mình để biên soạn ra một câu chuyện tình yêu của một người phụ nữ sau khi ly dị thì đi du lịch để thư giãn, trong chuyến du lịch đó cô đã trúng tiếng sét ái tình với một người đàn ông đẹp trai đó là anh, nhưng vì một chút hiểu nhầm mà hai người không liên lạc với nhau nữa.
Trong câu chuyện của anh, tình cảm mà Tô Manh dành cho anh rất sâu đậm, nhưng vì năm năm trước anh đã làm một việc mà đã làm tổn thương trái tim của cô nên mới dẫn đến việc bây giờ Tô Manh tránh mặt anh như Vậy.
Anh chột dạ xoa mũi mình: “Lúc đó do con làm điều sai trái khiến cô ấy tổn thương, con cũng không dám kể cho.
bố mẹ nghe vì sợ bố mẹ sẽ trách con đã bỏ con dâu và cháu nội, hôm qua con cũng không dám nói với bố mẹ.
Mấy năm nay con không yêu ai là vì con không thể quên được cô ấy”
Ông Thẩm cứ nghĩ là thật, trịnh trọng vỗ vai an ủi anh, chân thành khuyên: “Con à, là đàn ông thì con phải có trách nhiệm với những việc mình đã làm. Nếu con làm sai thì con đừng sợ, điêu quan trọng là biết sai mà sửa, con hiểu chưa?”
Thẩm Dục An đã ba mươi tuổi đầu, hai mươi mấy năm nay chưa bao giờ nghe được những lời dạy bảo như thế này từ bố, nhưng để giấu hai người già luôn thúc cưới giục cháu, anh chỉ đành dùng tới hạ sách như vậy.
Anh gật gật đầu, vẻ mặt cũng rất nghiêm túc: “Con biết rồi thưa bố”
Ông Thẩm nói tiếp: “Chuyện của con và Tô Manh là chuyện riêng của hai con, bố mẹ sẽ không can thiệp vào, nhưng con nhanh chóng giải quyết để sớm cho Tiểu Khải nhận tổ nhận tông, bố cũng sẽ khuyên mẹ con để bà ấy đựng nhúng tay vào chuyện này”
Thẩm Dục An lén thở ra một hơi: “Dạ thưa bố”
Đợi ông Thẩm đi lên lầu rồi thì Thẩm Dục An mới ngả người ra ghế sofa, cảm thấy vì con trai mà anh đã phải chịu một nỗi oan ức quá lớn.
Ngay cả câu chuyện tình yêu như vậy mà anh cũng biên soạn ra được, may mà bố anh thường chỉ xem thời sự chứ không thích xem phim, nếu không thì vừa nghe chắc chắn ông ấy sẽ biết ngay anh bê nguyên xi tình tiết của một bộ phim truyền hình ra kể.
Câu chuyện này có thể cho anh nhiều thời gian hơn để thuyết phục Tô Manh về chuyện hợp đồng kết hôn, cũng để chuyện hôn nhân sau này của cả hai hợp logic hơn.
Khốn nỗi trong câu chuyện đó anh lại là một gã ngu ngốc.
Ôi, ai bảo anh vì con trai cơ chứ.
Ngày hôm sau, mới sáu giờ sáng Thẩm Dục An đã đi xuống lầu, khiến cho người giúp việc mới dậy, còn đang chuẩn bị bữa sáng giật cả mình: “Thiếu gia, sao hôm nay cậu dậy sớm thế? Bữa sáng tôi còn chưa làm”