Chương 123
Trong xe, Thẩm Dục An không biết lấy từ đâu ra một hộp.
giữ nhiệt đựng thức ăn đưa cho Tô Manh: “Sáng nay đi sớm như vậy, hai mẹ con có lẽ chưa kịp ăn sáng, đây là đồ ăn mà anh đích thân nói giúp việc nhà anh làm đấy”
Cũng không biết anh đã ấn nút nào trong xe mà bỗng nhiên có hai tấm ván từ hai bên xe từ từ trượt ra, tạo.
thành một chiếc bàn ăn nhỏ ở trước chỗ ngồi của Tô Manh.
Đồ ăn sáng trong hộp giữ nhiệt đó nhìn rất hấp dẫn, phía trên là bánh bao và sủi cảo trứng nhân thịt, phía dưới là cháo thịt nạc mùi thơm ngào ngạt.
Thẩm Dục An còn đặc biệt lấy ra một đĩa vải thiều và một đĩa dâu tây đỏ rực từ trong tủ lạnh đưa cho Tô Manh.
Tô Manh lúc đầu còn phàn nàn rằng Thẩm Dục An hơi làm lố, nhưng khi nhìn thấy những thức ăn trên bàn thì cô không nói gì nữa.
Cô nhìn Thẩm Dục An với vẻ xúc động: “Anh chu đáo.
quá”
Tiểu Khải hiếm khi chủ động nói chuyện với Thẩm Dục An, nhưng lần này cậu đã mở miệng: “Cảm ơn bố”
Chỉ ba từ ngắn gọn nhưng nghe như sấm chớp qua tai, khiến cho hai người lớn trong xe trừ tài xế ra đều cảm thấy bất ngờ.
Tô Manh bất ngờ đến nỗi đang ăn cháo thì nuốt tọt xuống luôn, sau đó phải ôm ngực ho không ngừng.
Thẩm Dục An khi nghe thấy từ bố từ miệng của Tiểu Khải thì đã đứng hình trong vài giây và không biết phải phản ứng như thế nào cả.
Anh cứ nghĩ rằng, dựa vào thái độ không mấy thiện cảm mà Tiểu Khải đối với anh trước đây thì ít nhất cũng phải đợi đến nửa năm anh mới được nghe từ bố này từ miệng của Tiểu Khải.
Không ngờ rằng chỉ vì một bữa ăn sáng mà làm cho Tiểu Khải chủ động gọi anh là bố.
Tiếng gọi bố đó khiến cho anh vừa xúc động vừa có chút đau lòng, cảm thấy đứa trẻ này đúng là dễ dỗ quá, xem ra trước đây nó có cuộc sống không mấy đầy đủ khi ở với Tô Manh, sau này anh phải bù đắp lại gấp đôi cho.
nó mới được.
Đang đứng hình thì anh bị giật mình bởi tiếng ho dữ dội của Tô Manh, nghĩ đến việc Tiểu Khải chấp nhận anh là bố nhanh như vậy thì trong đó chắc chắn có không ít công lao của Tô Manh.
Anh liền lấy chiếc khăn tay trong túi áo đưa cho Tô Manh: “Em lau nước mắt đi.”
Tô Manh không ngờ rằng Thẩm Dục An trông có vẻ là một ngời đàn ông mạnh mẽ lạnh lùng mà lại mang theo khăn tay bên người.
Chiếc khăn tay đó có hoa văn kẻ sọc màu xanh đậm, nhưng chất liệu lại là lụa mịn như nước, nó khác hoàn †oàn với tính cách của Thẩm Dục An.
Cô do dự một lúc rồi cầm lấy chiếc khăn đó và lau đi nước mắt vì lúc nãy ho nhiều quá.
Chiếc khăn đó dường như được Thẩm Dục An luôn mang theo trong túi, nó vẫn còn mang một chút hơi ấm của cơ thể anh và còn có mùi thơm nhẹ của cây bách.
Mùi thơm của cây bách rất hợp với khí chất lạnh lùng của Thẩm Dục An.
Tiểu Khải lo lắng nhìn Tô Manh ho đến nỗi mặt đỏ cả lên: “Mẹ, có phải con đã gọi sai rồi không?”
Câu hỏi của Tiểu Khải đưa Tô Manh quay về lại thực t: cô cầm chiếc khăn tay mịn như nước đó và lắc lắc đầu.
Hôm qua cô nói với Tiểu Khải, cậu chính là kết quả của tình yêu giữa cô và Thẩm Dục An, nên bây giờ cô không phủ nhận điều đó được.
Nhưng đối diện với Thẩm Dục An, nghe thấy Tiểu Khải gọi anh ta là bố còn gọi cô là mẹ thì có cảm giác giống như ba người là một gia đình vậy, cô trả lời mà tai đỏ cả lên: “Con không gọi sao gì cả, chủ tịch Thẩm đích thực.
là bố của con”
Nói xong câu nói vượt qua sự ngại ngùng đó, cô cúi đầu và cứ nhìn vào bát cháo trước mặt như thể có một thứ gì đó rất ngon được giấu trong bát cháo đó, cô không dám ngẩng mặt nhìn khuôn mặt của Thẩm Dục An.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!