Chương 139
Nhìn thấy Tô Manh cười khiêu khích với anh rồi bước lên xe của một người đàn ông khác, Thẩm Dục An tức đến phì cười.
“Người phụ nữ không biết điều này cũng thù dai ghê đấy chứi”
Anh chắc chẩn rằng, người phụ nữ này làm như thế là vì muốn trả thù anh việc sáng hôm nay đã vứt cô lại ở trường mẫu giáo.
Anh nghiến răng quay tay lái và chiếc xe lập tức phóng lên phía trước.
Cho dù là đi xe ai đi nữa thì lát nữa cũng sẽ gặp trước cổng trường của Tiểu Khải, anh muốn xem lát nữa khi Tiểu Khải được anh đón trước rồi thì cô còn dám lên xe người khác nữa không.
Sau khi lên xe, nhớ lại vẻ mặt sững sờ lúc nãy của Thẩm Dục An mà Tô Manh không thể nhịn cười nổi.
Trong lòng tràn đầy vui sướng.
Ôi, cô thực sự rất vui khi thấy Thẩm Dục An bị ê mặt như thế.
Đây là lần đầu tiên cô ngồi loại xe này, cảm thấy tài xế chạy với tốc độ rất vừa phải, cảm giác cũng thoải mái hơn so với ngồi trên những chiếc taxi thông thường khác. Vậy nên cô thầm nghĩ lát nữa nhất định sẽ đánh giá năm sao dành cho vị tài xế này.
Ngay lúc đó, người tài xế này bỗng nhiên mở miệng nói: “Chị à, khoảng cách từ tòa nhà Hải Hưng đến trường mẫu giáo Vì Sao là ba km và nó còn nằm ở quận bên kia lận, cách chỗ tôi muốn đến xa hơn ba con đường. Chị xem, hay là chị thêm cho tôi năm mươi tệ đi, không thì †ôi chắc chắn sẽ bị lỗ nếu chở chị đến đó”
Tô Manh thấy người lái xe này ăn mặc rất lịch sự, nhưng không ngờ đi được nửa đường cô lại bị đòi thêm tiền ngay khi lần đầu đi xe loại này.
Cô lôi điện thoại ra, mở ra giao diện TiTi và nói rằng: “Anh tài xế à, giá hiển thị trên giao diện là hai mươi tệ, bây giờ anh lại đòi tôi năm mươi tệ, như thế thì không đúng lắm, nếu anh làm như vậy thì tôi có thể khiếu nại anh đấy”
Anh tài xế nghe Tô Manh đe dọa bảo sẽ khiếu nại thì không những không sợ mà ngược lại còn nở nụ cười đanh đá: “Chị đã lên xe của tôi rồi, tôi muốn đòi bao nhiêu tiền thì chị phải đưa chừng đó tiền, nếu không thì hôm nay chị đừng hòng xuống được xe”
Tô Manh sững sờ khi nghe anh ta nói như vậy.
Không ngờ rằng người tài xế này đòi thêm tiền mà còn thể hiện cái thái độ hung hăng như thế.
Nhưng lúc này anh ta lái xe với tốc độ rất nhanh, cảnh vật hai bên đường cũng mờ dần đi, cô muốn xuống xe có lẽ cũng không kịp nữa rồi.
Người tài xế thấy khuôn mặt của Tô Manh biến sắc thì hết sức đắc ý, anh ta lôi điện thoại ra và chuyển giao diện thanh toán cho Tô Manh: “Làm đi, chuyển trực tiếp qua WeChat của tôi là được rồi!”
Tô Manh nhìn thấy mã quét trên màn hình điện thoại của anh ta mà tức đến nỗi nắm chặt chiếc điện thoại đang cầm trong tay.
Nếu như bình thường thì cô có thể cho qua, năm mươi tệ thì năm mươi tệ, xem như là cô xui xẻo.
Nhưng người tài xế này thực sự rất quá đáng.
Lúc đầu khi đặt xe trên ứng dụng thì bảo sẽ tính theo giá hiển thị trên ứng dụng, nhưng giờ người này lại không tính theo giá trên đó mà khi chạy được nửa đường lại đòi thêm tiền của cô, vừa mở miệng đã đòi gấp đôi, như thế không phải tống tiền thì là gì nữa.
Cô tức giận trừng mắt với anh ta: “Anh đừng mơ! Tôi không đi xe của anh nữa! Anh dừng lại cho tôi Nói xong, cô bắt đầu đập cửa sổ.
Người tài xế này cũng không ngờ rằng người phụ này ăn mặc gọn gàng sạch sẽ, trông có vẻ gầy gò yếu đuối, vừa nhìn cứ nghĩ là dễ bị bắt nạt này đến năm mươi tệ cũng không chịu bỏ ra, hơn nữa còn dám đập xe!
Là đàn ông nên anh ta không sợ một người phụ nữ như Tô Manh.
Anh ta nhìn thấy hành động đập xe của Tô Manh thì nở nụ cười khinh bỉ, ngay lập tức cửa xe bị khóa tách một tiếng.
“Chị cứ đập đi để tôi xem là xe của tôi tốt hay là sức của chị mạnh”
Tô Manh đập xe vì muốn dọa người tài xế đó, để anh ta biết cô không dễ bị bắt nạt.
Nhưng không ngờ anh ta lại sợ cô kêu cứu nên đã khóa cửa lại, khiến ý nghĩ kêu cứu qua cửa sổ của cô bị dập tất đi.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!