CHƯƠNG 1257 (2253) MẸ LẠI ĐI SAO
Edit By Trà Nữ Lê
Quả bóng Golf hướng bãi cỏ bên cạnh lăn đi
“Con đi nhặt” Bảo Hân đi qua
Ngồi xổm trên mặt đất nhặt quả bóng, cô bé ngẩng mặt lên, nhìn thấy cách đó không xa là hình ảnh thân quen
Bảo Hân mắt to tỏa sáng, vừa muốn gọi Tư Hải Minh ra dấu im lặng
Bảo Hân lập tức giật mình, đem miệng khép lại, thu hai chữ “Ba ơi” về lại
“Bảo Hân, sao rồi?” Đế Anh Thy gặp cô bé ngồi xổm bất động một chổ
Bảo Hân nghe mẹ gọi liền nhặt quả golf lên chạy tới “Mẹ ơi, không có gì, con nhặt được quả bóng rồi”
“Giỏi lắm” Đế Anh Thy nựng khuôn mặt nhỏ của cô bé
Bảo Hân dùng sức ném quả bóng hướng đến Bảo Nam đang đứng bên kia, vì dùng sức hơi mạnh nên thân thể đều lung lay, tí xíu nữa sẽ ngã xuống
Bảo Hân nhào vào ngực của mẹ, cười rất vui vẻ
“Sao lại nhặt bóng xong lại vui vẻ thế?” Đế Anh Thy nhặt một cỏ khô trên tóc cô bé hỏi
“Dạ, thì là vui vẻ, Bảo Hân yêu nhất mẹ với ba”
Đế Anh Thy cười cười, nhẹ nhàng sờ sờ đầu nhỏ của con nàng “Mẹ biết”
Bởi vì các con cũng đều yêu ba cho nên trong lòng liền xem nổi đau,hận, cũng sẽ không nói ra, càng không biểu lộ trước mặt con
Chỉ cần các con vui vẻ trưởng thành, những cái khác đều sẽ chịu đựng…
Bảo Hân gối đầu lên đùi mẹ, cô bé rất muốn hỏi mẹ có thể hay không cùng ba kết hôn, bởi vì bố mẹ của những người khác đều kết hôn, còn ở với nhau trong một nhà, còn bố mẹ của mình lại không giống…
Nhưng nếu hỏi thì mẹ sẽ khó chịu không?
Cô bé nghĩ rằng vẫn không nên hỏi, rất khó khăn mẹ của mình mới ở lại đây…
Sau giờ học golf là hoạt động tự do, Đế Anh Thy chơi trò chơi gà con và diều hâu với bọn trẻ
Không chỉ chơi cùng với con của mình, mà còn chơi cùng với cả lớp, những đứa trẻ xếp thành một hàng gà con, diều hâu nhào tới một cái liền hò hét bay nhảy, rất đáng yêu
Trong gốc Tư Hải Minh nhìn những hình ảnh kia, ánh mắt đều hướng về hình dáng của Đào Anh Thy, tất cả đều thu hút anh, không rời ra được
Ở cùng với con, nàng như thế rất vui vẻ, để ngực anh căng đầy lên
Anh làm sao có thể để nàng đi được…
Nếu như không có nàng, thế giới là một vùng tăm tối…
Đế Anh Thy chơi với con một tiết học, mãi đến khi tiết học kết thúc, sáu đứa trẻ còn không muốn về phòng học
Cô giáo đang chờ, Đế Anh Thy có chút xấu hổ
“Mẹ có phải là muốn về đảo Trân Châu không?” Bảo Vỹ vừa nói vừa khóc nức nở
“Mẹ ơi, không cho mẹ đi” Bảo Nam vừa dữ vừa đáng thương
“Không muốn đi, mẹ đi, chúng con sẽ rất lâu mới gặp lại mẹ” Bảo Long khóc
“Mẹ ơi, không đi có được không…” Bảo My khóc đến thở cũng không ra hơi
“Mẹ thật muốn đi sao?” Bảo Hân lúc nói còn quay đầu, tự như đang tìm người nào. Ba ở đâu, ba đừng để mẹ đi mà…
“Mẹ ơi, con sẽ đọc sách” Bảo An khóc đến cả đỏ mặt
Đối mặt với những đứa con khóc đến thành bộ dạng này như kiểu nàng vứt bỏ con của mình khiến cho Đế Anh Thy hốc mắt phát nhiệt, có được kí ức, căn bản không thể nào cự tuyệt con cái “Mẹ không đi…”
“Thật sao? Không phải giống như các bác lén chúng con bỏ đi sao? Bảo Vỹ hỏi