Chương 145: Cô và Tư Viễn Hằng ôm ôm ấp ấp
Đối với cô mà nói, đây chỉ là đơn giản là ăn.
chứ không có hưởng thụ!
Võ Ái Nhi xuống xe, đưa chìa khóa cho bảo vệ
ở bãi đậu xe bên ngoài.
Bảo vệ ngượng ngùng nói: “Cô Ái Nhi, hôm
nay nhà hàng đã được bao trọn rồi”
“Bao trọn?” Võ Ái Nhi nghĩ thầm, người nào lại
chơi lớn như vậy?
“Tôi không quan tâm kẻ đó là ai, hôm nay tôi
muốn ăn ở đây, xem ai dám ngăn tôi. Hay là anh
không biết tôi là ai?”
“Người bên trong là… anh Hải Minh.” Bảo vệ
chần chừ một lúc rồi nói
Vẻ mặt Võ Ái Nhi lập tức kích động: “Anh Hải
Minh tới ăn cơm sao? Vậy thì tôi càng phải vào ăn cơm.
“Nhưng mà..” Bảo vệ do dự, anh Hải Minh đã
bao trọn rồi, như vậy những người khác cũng
không thể đi vào.
“Quan hệ của tôi với anh Hải Minh thế nào,
anh không biết sao?” Sắc mặt Võ Ái Nhi không tốt,
kiêu ngạo nói
Bảo vệ biết quan hệ của hai người họ không
†ầm thường, nhưng mà bên trong còn có một cô gái khác nữa…
Vào lúc bảo vệ đang do dự, Võ Ái Nhi mất kiên
nhẫn đấy anh ta ra, tên bảo vệ còn chưa kịp phản
ứng, người đã tự mình đi vào.
Khi vừa nhìn thấy Tư Hải Minh đang ngồi ăn
cơm với ai, lửa giận trong lòng Võ Ái Nhi lập tức
bùng lên, hai tay nằm chặt thành đấm, móng tay
nhọn đâm vào lòng bàn tay.
Đào Anh Thy thấy người vừa đi vào thì sửng
sốt một chút, không ngờ Võ Ái Nhi lại lần nữa xuất
hiện ở nhà hàng này… đúng là khéo.
Ánh mắt kia như hận không thể ăn tươi nuốt
sống cô vậy.
Đào Anh Thy nhìn về phía Tư Hải Minh.
Đối với người tùy tiện xông vào, Tư Hải Minh
đảo mắt nhìn qua, vẻ mặt không nhìn ra được tâm trạng gì.
Có Tư Hải Minh ở đây, Võ Ái Nhi chỉ có thể
kiềm chế lại cơn tức, buông năm đấm, đi tới
trước, nũng nịu nói: “Anh Hải Minh, sao anh lại
cùng ăn cơm với cô ấy chứ?”
*Tôi ăn cơm với ai còn cần phải báo cáo với cô
à?” Tư Hải Minh lạnh nhạt nói
“Em không có ý đó… có điều mấy hôm trước
cái cô Đào Anh Thy này còn anh anh em em với
Tư Viễn Hãng, vừa quay đầu đã quyến rũ anh, thế
này là sao chứ? Võ Ái Nhi nói
Sắc mặt Tư Hải Minh lập tức lạnh đi, ngước
mắt nhìn về phía Đào Anh Thy, sắc bén đến đáng sợ.
“Không phải! Tôi không có đâu anh Hải Minh,
anh đừng nên nghe cô ta nói lung tung, tôi không
giống như cô ta nói!”
Võ Ái Nhi cười mỉa mai: “Chuyện mình làm lại
không thừa nhận phải không?”
“Cô Ái Nhĩ này, tôi đã làm chuyện gì rồi? Cô
không thể ngậm máu phun người được, cô có
chứng cứ không?” Đào Anh Thy dựa vào lý lẽ mà cãi lại.
Cô tuyệt đối không thể để cho Tư Hải Minh
nghỉ ngờ mình, nếu không cô sẽ gặp xui xẻo.
“Tôi ngậm máu phun người? Ảnh tôi chụp
được bị cô và Tư Viễn Hãng xóa mất rồi!”
Đào Anh Thy bình tĩnh nhìn cô ta: “Cô Ái Nhị,
tôi biết cô vẫn luôn không vừa mắt tôi, thật ra tôi
rất tò mò, tại sao cô cứ nhằm vào tôi khắp mọi nơi
như vậy? Tôi đã làm sai chuyện gì? Trước kia
động một chút đã cho tôi một bạt tai rồi, bây giờ
lại còn.. còn bịa ra cái gì mà ảnh chụp. Đây là tình
tiết trong bộ phim truyền hình nào được cô Ái Nhỉ
đây mang ra dùng vậy?”
*Cô!” Võ Ái Nhỉ bị cô chặn miệng đến vừa bực
vừa tức, từ bỏ tranh luận với cô, quay qua nói với
Tư Hải Minh: “Anh Hải Minh, là thật đấy, ngay
trong phòng hóa trang của đài truyền hình bên
Tần Diễm My, em tận mắt nhìn thấy, cô ta và Tư,
Viên Hãng còn ôm ôm ấp ấp!”
*Cô Ái Nhi, cô đúng là khiến tôi phải mở rộng
tầm mắt, có phải cô sẽ nói thêm cái khác nữa
không? Ví dụ như, ôm ấp một cái xong thì còn làm
hành động gì nữa?” Đào Anh Thy kìm lại sợ hãi
trong lòng, nở một nụ cười thản nhiên, hỏi
“Ai biết các người năm trên ghế sô pha ôm rồi