Chương 1489
Để Anh Thy nghĩ, yêu sao? Cô không yêu, là không có biện pháp. Người đàn ông khó chơi nhất trên thế giới chính là Tư Hải Minh!
“Cô là vị hôn thê cũ của Tư Hải Minh, thế nào, tại sao cô lại muốn tôi đến ở biệt thự Minh Uyển?” Để Anh Thy hói.
“Thật sự, anh Hải Minh cũng chưa từng thừa nhận tôi là vị hôn thê, nhìn thấy tôi là anh ấy cảm thấy phiền rồi” Võ Ái Nhi nói.
Trước khi Đào Anh Thy xuất hiện, anh có thể miễn cưỡng ngồi ăn cơm cùng cô ta, sau này Đào Anh Thy biến mất, cô ta cũng không còn cơ hội bước vào giới giải trí nữa: “Cô Đế tuyệt đối không được hiểu lầm, tôi cũng không có tham vọng đấy. Tôi chỉ muốn đóng phim thật tốt. Vì vậy lần này tìm cô Đế đến đây uống trà, chủ yếu chính là muốn cảm ơn cô. Nếu không có cô, đời này tôi đã vô duyên với ngành giải trí rồi!”
Đế Anh Thy nghĩ thầm, tôi còn tưởng cô đến đây để thuyết phục tôi sống ở biệt thự Minh Uyển, hóa ra không phải? Là cô đã suy nghĩ nhiều?
“Tại sao lại cảm ơn tôi?”
“Chắc chắn là nhờ cô, anh Hải Minh mới tha cho tôi!” Võ Ái Nhi nói.
“Không có! Tuyệt đối không có chuyện này! Lúc tôi nhận được cuộc gọi đến từ người đại diện cũ cũng đã rất hoảng hốt!”.
“Vậy sao đang yên đang lành cô cứ xoắn xuýt chuyện tôi có sống ở biệt thự Minh Uyển không làm gì?”
“Anh Hải Minh yêu có như vậy, cô không để ý anh ấy, anh ấy thật sự rất đáng thương! Vì vậy anh Hải Minh cho phép tôi quay lại ngành giải trí, tôi cũng phải có qua có lại một chút, liền nghĩ đến chuyện này.” Võ Ái Nhi nói.
“Hóa ra là như vậy.” Để Anh Thy một tay chống cằm, ngón trỏ nhẹ nhàng xoa khuôn mặt nhỏ nhắn, suy tư.
“Thật sự! Tôi tuyệt đối sẽ không lừa gạt cô!” Võ Ái Nhi sợ mình làm hỏng chuyện rồi, đến lúc đó không giúp được gì, ngược lại xảy ra vấn đề gì, anh Hải Minh sẽ trực tiếp giết cô ta.
Đế Anh Thy nhìn dáng vẻ khẩn trương của cô ta, nói: “Được rồi, tôi tin cô” Võ Ải Nhi lập tức được nhẹ lòng, quá nguy hiểm rồi!
Để Anh Thy mặc dù không có tiếp tục hỏi, nhưng cô không thể tin tưởng hoàn toàn Võ Ái Nhi được, Tư Hải Minh càng không thể tin hoàn toàn. Dù sao trong thâm tâm cô có thể nắm chắc là được.
Uống một lúc, Để Anh Thy cầm lấy điện thoại bên cạnh, đứng dậy: “Được rồi, tôi còn có việc đi trước, lần sau trò chuyện tiếp”
“Được.” Để Anh Thy không ngồi xe, cô đi bộ một mình trên khu phố Tây Nam phồn hoa.
Tuy rằng cô không lớn lên ở đảo Trân Châu, nhưng sống ba năm ở đảo Trân Châu, dường như đã nuôi thói quen một thời gian không xuống nước cô sẽ khó chịu!
Cho nên có muốn tìm một bể bơi thật lớn.