Chương 1556
Cô vừa định thở phào nhẹ nhõm thì cổ tay bỗng bị nắm lấy, cô sợ tới mức cả người run lên, theo bản năng muốn thoát ra nhưng không được, giống như bị chiếc xích sắt khóa tự do của cô lại vậy: “Anh làm gì đấy? Chẳng lẽ em không được về sao? Tư Hải Minh, anh không có lý do làm như vậy với em!”
“Anh biết” Tư Hải Minh kiềm chế xúc động dùng sức mạnh buộc cô ở lại, hầu hết lăn lộn, giọng nói buồn bã: “Về bằng gì?”
Đế Anh Thy kì lạ nhìn anh, còn có thể về thế nào nữa? “Ngồi máy bay.”
“Anh ba không tiện, anh đưa em về” Tư Hải Minh nói, kéo cô vào thang máy.
Đế Anh Thy thành thật đi theo, trong đầu trừ phản kháng vẫn là muốn phản kháng. Nhưng nhìn tay mình nằm gọn trong bàn tay to lớn kia cô không nhìn ra chút cơ hội nào.
Cô cảm thấy hơi mơ hồ…
Không thể nào tưởng tượng nổi Tư Hải Minh lại có thể rộng rãi đưa cô về.
Không phải sao, cô quá hiểu con người anh, nếu là trước kia thì trừ phi anh nhả ra thôi chứ muốn chạy là điều không thể.
Mãi cho đến khi lên máy bay, máy bay cất cánh bay vào trời xanh, càng lúc cách thủ đô càng càng xa Đế Anh Thy vẫn còn mơ hồ.
Cô thu hồi ánh mắt nhìn ra cửa sổ, nhìn về phía Tư Hải Minh đang đứng: “Chắc không phải anh muốn đưa qua rồi không về luôn chứ?”
“Không có. Đưa em qua anh lập tức trở về”
Đế Anh Thy nghĩ, hoàn toàn không giống với tác phong của Tư Hải Minh, anh ta bị chuyện gì kích động à?
Há, anh ta thì có thể bị chuyện gì kích động chứ? Cô mới là người chịu đả kích này?
Lúc cô đang chửi thầm trong lòng thì trước mặt xuất hiện một cái bóng đen, sau đó Tư Hải Minh đã ngồi bên cạnh cô. Anh không làm gì hết, chỉ ngồi bên cạnh nhìn cô. Nhưng chính vì vậy mà Đế Anh Thy cảm thấy vô cùng áp lực!
“Anh ngồi cạnh em làm gì?” Đế Anh Thy nhíu mày, ngồi tránh xa anh ra. May mà ghế ngồi lớn, nếu không là đụng vào rồi, bây giờ có cảm giác góc áo đụng vào cũng khiến mình luống cuống!
“Còn giận sao?” Giọng Tư Hải Minh lành lạnh nhưng rất dịu dàng, lại còn khàn khàn nghe rất gợi cảm. Anh xoè bàn tay ra nói: “Đánh đi”
Đế Anh Thy nhìn bàn tay kia, cắn răng nói: “Đừng cho là em sẽ không đánh!”
“Đánh mạnh chút” Tư Hải Minh nói.
Đế Anh Thy tức giận anh kiêng nể gì, giận anh tỏ ra thản nhiên, giận anh… quá nhiều chuyện khiến cô không thể kiềm chế khiêu khích, đưa tay đánh vào lòng bàn tay kia.
Một tiếng chát vừa vang lên, Tư Hải Minh đã khép tay lại bao bàn tay nhỏ của cô vào trong tay mình. Tiếp theo Đế Anh Thy bị kéo qua –
“Anh… Cả người cô gần như dán vào ngực Tư Hải Minh, ngẩng đầu lên bốn mắt nhìn nhau, hô hấp dường như dừng lại.
“Đánh bằng tay đau không? Hay là lấy cây đánh” Tư Hải Minh chỉ cô.
Đế Anh Thy nghiến răng nghiến lợi, sao không nói sớm? Nói sớm cô có thể lấy giày đập rồi!
“Anh buông tay ra.” Đế Anh Thy giật mạnh tay ra, cả người ngã về phía cửa sổ. Trên tay còn lưu lại cảm giác bị nắm chặt, khuôn mặt cũng bị hơi thở nóng chảy của anh làm cho tế dại. Sao cô có thể bị Tư Hải Minh ảnh hưởng chứ? Hai người có quan hệ xác thịt cũng không thể hiện được điều gì, cô sẽ không ở bên Tư Hải Minh!