Chương 1642
Đế Hạo Thiên nhìn em gái bằng ánh mắt kỳ lạ, phản ứng thế này là sao đây.
Đế Anh Thy ý thức được mình bị Đế Hạo Thiên nhìn chằm chăm thế là cô vội vàng nói: “Em không sao, cô ấy chạy rồi”
Đế Hạo Thiên ngẩng đầu lên nhìn nắp thang máy đã được mở ra.
Sau đó anh ta ra lệnh cho cấp dưới: “Hai người lên đó xem thử, còn các người đi ra cổng bệnh viện bao vây nơi này lại cho tôi, nhanh lên”
Đế Hạo Thiên căn dặn xong thì lấy điện thoại ra gọi cho Tư Hải Minh: “Cậu có thể động tới camera giám sát ở Đế Đô trong phạm vi nào?”
“Toàn bộ”
“Tôi muốn tìm người, tôi sẽ gửi ảnh tới cho cậu” Đế Hạo Thiên nói xong thì nhanh chóng gửi ảnh cho Tư Hải Minh. Sau đó anh ta đặt di động lên tai rồi nói: “Nhanh lên”
Sau khi Tư Hải Minh có được ảnh chụp thì dặn dò Chương Vĩ lấy bệnh viện làm trung tâm rồi bắt đầu tìm kiếm trên diện rộng.
Điện thoại vẫn đang trong chế độ nghe máy, Chương Vĩ đang tìm kiếm, Tư Hải Minh đứng bên cạnh nhìn chằm chằm vào màn hình, sau khi phát hiện ra được mục tiêu anh nói: “Hướng bãi đỗ xe.”
Ánh mắt của Đế Hạo Thiên trở nên lạnh lùng, anh ta nói: “Bãi đỗ xe.”
Nói xong Đế Hạo Thiên nhanh chóng dẫn người đi tới bãi đỗ xe.
Đế Anh Thy nhìn trận chiến này.
Người trong bệnh viện đều bị dọa sợ.
Vậy mà trong lòng Đế Anh Thy lại mong rằng cô gái kia có thể chạy thoát.
Nếu như cô gái kia thật sự là người xấu thì chắc chắn cô ta đã bắt cô làm con tin rồi. Nếu như không bắt cô làm con tin, anh hai của cô đối xử với cô ta như thế, hơn nữa anh ta lại biết được thân phận của cô †a nữa, sao anh ta có thể không ra tay với cô ta được chứ.
Hiển nhiên cô gái kia không làm như thế.
Sự việc có thật sự nghiêm trọng như những gì anh hai cô nói không?
Nhưng mà cô ta đúng là lợi hại mà, bị thương nặng như thế mà nói chạy là chạy luôn.
Vô Tội đi từ thang máy ra rồi đi thẳng tới bãi đỗ xe, nhưng khi cô ta vừa mới đi vào thì cô ta nhanh chóng dừng chân lại.
Ở cửa ra vào phía sau, bốn phía xung quanh đều có người đang mai phục.
Thậm chí toàn bộ nòng súng đều đang chĩa thẳng về phía cô ta.
Đế Hạo Thiên đi tới hung ác nhìn chằm chăm Vô Tội rồi nói: “Chẳng phải tôi đã nói đừng trốn rồi sao? Cô không coi lời tôi nói ra gì à?”
Vô Tội sợ hãi lùi về phía sau vài bước cô ta nhìn xung quanh muốn tìm cơ hội chạy trốn.
“Xem ra cô vẫn chưa chịu từ bỏ ý định nhỉ” Đế Hạo Thiên tự mình tiến lên bắt Vô Tội.
Vô Tội đứng bên bờ tuyệt vọng, làn da vốn dĩ trắng bóc của cô ta giờ đây đã tái mét không có chút hồng hào nào cả.
Cả đời này cô ta chỉ có thể bị Đế Hạo Thiên giam cầm thật sao?
Đế Anh Thy vừa mới đi ra khỏi thang máy thì nhận được điện thoại của Tư Hải Minh, cô nhìn màn hình điện thoại, không muốn nghe máy lắm.
Thế nhưng tiếng chuông điện thoại giống hệt như cái tính cố chấp của Tư Hải Minh vậy, vang lên mãi không ngừng.
Đế Anh Thy nghe điện thoại, cô nói: “Có chuyện gì vậy?”
“Em đang trong bệnh viện à?”
Giọng của Tư Hải Minh hơi trầm.
Đế Anh Thy khẽ nhíu mày lại đây là ảo giác của cô đúng không?
Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!