Chương 30: Trong vòng ba giây, biến mất cho tôi
“Vâng vâng vâng, làm tôi sợ muốn chết, tôi lập tức đến ngay.”
Tư Hải Minh đi vào phòng làm việc, Chương Vĩ đi theo phía sau, bầu không khí lạnh lẽo bên trong khiến anh ta không khỏi thận trọng dè dặt hơn.
Không biết người không dễ dàng chọc giận của nhà họ Tư là Ngài Hải Minh sao? Tại sao lại đưa đứa trẻ đến đây? Cho dù thẳng bé tự mình ngồi xe đến đây, nhưng cũng không cần đưa vào phòng làm việc của Ngài Hải Minh chứ!
Tư Hải Minh đẩy ra cửa văn phòng với khí thế kinh người.
Bảy đứa nhỏ đang nháo loạn bên trong lập tức dừng, đồng loạt nhìn về phía cửa.
Chương Vĩ đi theo ở phía sau thấy cảnh bên trong liền không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.
Những đứa bé mũm mĩm, mỗi đứa mang theo một vẻ.
Phòng làm việc đang chỉnh tể uy nghiêm bây giờ lại bỉ đảo tung lộn xộn, bò lên ghế sô pha, tài liệu trên bàn làm việc rơi vãi xuống sàn, bông trắng lót trong gối ôm trên sô pha bị xé rách, ghế đổ trên mặt đất, một đứa cầm bút máy của Ngài Hải Minh vẽ hình tròn ở trên văn kiện, còn có một đứa trên ngồi thùng rác, cái mông hõm vào trong thùng, nên không ra được, lúc này nó đang quỳ rạp trên mặt đất với đôi mắt to vô tội dễ thương… Hiện trường như phá nhà.
Chương Vĩ hơi không dám nhìn sắc mặt Ngài Hải Minh rồi!
Cho dù không nhìn, thì cũng đã cảm nhận được sức mạnh khủng khiếp của bão bùng lắp tới!
“A!” Những ngón tay ngắn mập mạng chỉ vào Tư Hải Minh, hoàn toàn không cảm nhận được sự nguy hiểm khó lường trên người anh: “Ô tô !”
Tư Hải Minh dùng ánh mắt sắc lạnh của mình nhìn qua phía đó, anh không ngờ đứa bé vẽ lên xe của lại gặp anh ở đây, nó còn là một trong những đầu sỏ khiến căn phòng bừa bộn.
Khi thấy Tư Thái Lâm, sắc mặt anh càng trở nên u ám và lạnh lùng.
Chương Vĩ khôi phục tỉnh thần lại, vội vàng đi thu dọn rác rưởi trên đất, còn định lấy thùng rác đang bịt lên mông của Bảo Nam xuống.
“Anh!” Hai mắt của Tư Thái Lâm sáng lên chạy đến trước mặt Tư Hải Minh, ngẩng cái đầu lên gọi anh.
Đứa bé nhỏ tiến lên, ôm lấy đôi chân dài của Tư Hải Minh, chùi nước mũi lên trên quần tây đắt tiền của anh, sau đó bàn tay nhỏ bé của Thịt nhỏ vươn ra: “Cho anh!”
“…” Đôi mắt đen của Tư Hải Minh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn hoa bằng nhựa trên tay Thịt nhỏ.
Trước khi Tư Hải Minh nhấc chân đá đứa trẻ ra, Chương Vĩ đã lập tức ôm em gái đỉ.
“Trong vòng ba giây, biến mất cho tôi!“ Vẻ mặt Tư Hải Minh lạnh lùng tràn ngập vẻ hung ác và nham hiểm, làm cho người ta sợ hãi tê cả da đầu.
“Vâng.” Chương Vĩ biết ý vội vàng ôm đứa bé ra ngoài.
Nhưng khuôn mặt nhỏ của Tư Thái Lâm không thể tin được:
“Không biến mất!”
“Đừng ở chỗ này làm chướng mắt!” Tư Hải Minh lạnh lùng nhìn lại.
Tư Thái Lâm không chịu nổi đả kích như vậy, sợ đến mức líu lưỡi, trong mắt lập tức tràn ngập nước mắt, bị Chương Vĩ xách ra ngoài như xách con gà con.
Ngay sau khi cửa văn phòng đóng lại, Tư Thái Lâm đập vào cửa và dùng chân đá vào cánh cửa: “Anh xấu xa! Anh xấu xa! U hu hu, ôi ũng ông ới fa (Em cũng không tới nữa)!”
Vừa khóc vừa nói khiến người ta cũng không biết Tư Thái Lâm đang nói cái gì.
Còn Đào Anh Thy trốn ở góc phòng nhìn thấy vậy, làm cái gì vậy?
Đứa bé là em trai Tư Hải Minh? Thảo nào nhìn giống nhau.
Nhưng bầu không khí có vẻ không được thân thiện cho lắm.
Tư Thái Lâm đang khóc rất thương tâm, Bảo An bước tới và lấy tay lau nước mắt trên mặt cho Tư Thái Lâm, Tư Thái Lâm mới hơi bình tĩnh lại.
Bảo Nam cầm lấy khẩu súng và nói một cách hùng hồn: “Tớ giúp cậu bùm chíu anh ta!”
“..” Đào Anh Thy.
Đương nhiên không có cơ hội bùm chíu Tư Hải Minh rồi, vì cậu bé bị Chương Vĩ mang vào trong thang máy, đi xuống.
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!