Chương 311
Tư Hải Minh vươn lưỡi ra liếm sạch giọt máu còn đọng lại trên môi. Anh giơ tay lên, đôi môi sưng đỏ của Đào Anh Thy bị ngón tay thô to vuốt ve, càng thêm nhạy cảm.
Đào Anh Thy vừa định phản kháng thì lại nghe được Tư Hải Minh hỏi:
“Mới nãy cô cùng với Tư Viễn Hằng ở chỗ này làm cái gì? Hôn môi? Hay là… hơn thế?”
Đào Anh Thy vểnh môi, không nói lời nào.
“Nếu đã không thích nói, vậy thì tôi tự mình kiểm tra.” Đôi mắt của Tư Hải Minh đen láy, sâu thẳm như một cái động không đáy, từng tia nguy hiểm toát ra bên ngoài, sau đó anh bất ngờ kéo cổ tay Đào Anh Thy qua.
“Tôi nói là được rồi chứ gì!” Đào Anh Thy chống cự: “Chúng tôi không làm gì cả, ngay cả hôn cũng không có. Anh cho rằng người ta cũng giống như anh sao? Nhìn thấy là cưỡng hôn, cưỡng hôn rồi thì có phản ứng?”
Tư Hải Minh:
Tư Hải Minh ôm chầm lấy eo của cô, khiến cơ thể cô dán chặt vào thân thể của mình, môi mỏng ghé ở bên tai Đào Anh Thy, hơi thở khẽ phun ra, giọng nói vừa khàn vừa trầm: “Trở về tôi phải kiểm tra thật kĩ.”
Ánh mắt của Đào Anh Thy khẽ run. Cô hiểu rõ, cái kiểm tra mà Tư Hải Minh nói tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy.
“Anh vẫn không thể buông tha cho tôi, để tôi theo đuổi hạnh phúc của mình sao? Tôi sinh cho anh sáu đứa con, coi như huề nhau rồi.” Đào Anh Thy muốn thương lượng với anh.
“Cô chỉ có hai con đường, ở bên cạnh tôi làm người phụ nữ của tôi hoặc là, tôi sẽ giết chết cô.”
Không ngờ lời nói của anh đáng sợ tàn nhẫn như vậy. Ánh mắt Đào Anh Thy lướt qua bờ vai của Tư Hải Minh, nhìn thấy sáu đứa nhỏ ở xa xa đang vui vẻ chơi đùa. Bảo vệ đứng xếp thành một hàng, cản ánh nắng cho bọn chúng.
Đào Anh Thy trầm mặc hai giây, nói: “Ngài Hải Minh, hay là anh dìm chết tôi ngay ở dưới biển này đi?” Cô nghiêng mặt, ánh mắt tràn đầy sự khiêu khích: “Tôi cá anh sẽ không làm được.”
Tư Hải Minh không lên tiếng, nhưng mà sắc mặt rất khó coi.
“Tôi rất muốn biết, hiện tại sau khi tôi đã thành mẹ của các con anh rồi, có phải anh sẽ giết tôi thật hay không?”
“Cô có thể thử xem.” Đôi mắt Tư Hải Minh thâm trầm mà sắc bén, anh nói: “Hiện tại bọn chúng còn chưa tới ba tuổi, không quá hai năm, chúng sẽ còn nhớ cô sao? Hửm?”
Đào Anh Thy giận đến mức lồng ngực phập phồng, tên ác ma này! Tư Hải Minh nâng cằm cô lên, cực kỳ hung hăng: “Tôi dứt khoát chơi chết cô ở trên giường vậy được rồi.”
Đào Anh Thy cắn răng không nói lời nào. Ngay giữa lúc không khí đang căng thẳng…
“Mama! Con biết đắp xe lửa nhỏ nè!” Bảo Nam vui vẻ chạy tới, bàn tay nhỏ bé nắm lấy ống quần của Đào Anh Thy, khuôn mặt tràn ngập niềm vui.
Đào Anh Thy vỗ nhẹ lên bàn tay đang nắm ống quần của mình, trong thoáng chốc khuôn mặt hiện lên ý cười: “Vậy hả? Đưa mama đi xem thử nào.”
“Dạ!” Bảo Nam cũng rất muốn cho mama nhìn thấy tác phẩm của mình.
Sau đó cậu bé kéo tay mama chạy đi xa, không thèm nhìn đến ba ba đứng đó.
“Mama, mau xem!” Bảo Nam giơ bàn tay nhỏ chỉ tới chỉ lui.
Đào Anh Thy nhìn, xe lửa nhỏ được đắp lên không biết đã bị ai đạp bẹp.
“Oa!” Bảo Nam ngay lập tức ngửa mặt lên trời khóc lớn, nước mắt rơi lã rồi. chã: “Con…xe lửa nhỏ của con không còn rồi!”
Bảo Long chạy tới, vỗ vỗ tay cậu: “Bảo Nam, em… em giúp anh đắp xe lửa nhỏ.”
“Đúng vậy đúng vậy, không sao đâu, Bảo Nam cùng Bảo Long đắp lại lần nữa cho ma ma xem, được chứ?”
Bảo Nam lập tức lau nước mắt: “Dạ!”
Bảo Long cùng Bảo Nam lập tức bắt đầu thở phì phò phì phò dùng xẻng đắp xe lửa.
Bảo Vỹ xách một chiếc giỏ được trang trí rất bắt mắt chạy tới: “Mama Mama, mẹ xem, đây là ốc mà còn cùng với Bảo My và Bảo Hân đi đó, thật đẹp!”
Đào Anh Thy sửa lại: “Cái này gọi là vỏ sò.”
“Mama, cái này đẹp nhất, cho mẹ!” Bàn tay nhỏ nhắn của Bảo Vỹ chìa ra một vỏ ốc đủ màu sắc, đúng là rất đẹp mắt.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!