Chương 334
“Trước kia có thể tôi sẽ không tin, nhưng bây giờ thì tôi tin rồi.” Gương mặt Đào Anh Thy không chút biểu cảm, giống như bất kể Hạ Khiết Mai có nói gì đi chăng nữa, thì cô đều có thể chấp nhận được.
“Cũng không có gì là phức tạp cả, chỉ là lúc trước, Liêu Ninh trở thành người thứ ba xen vào cuộc hôn nhân giữa ngài Lệnh Sơn và bà Tư. Thủ đoạn của bà ta vô cùng lợi hại, trước mặt ngài Lệnh Sơn thì giả vờ đáng thương, sau lưng thì gọi điện thoại cho bà Tư, chửi bởi đủ kiểu, những lời khó nghe gì cũng đều nói hết, khiến cho bà Tư tức giận đến nỗi sảy mất đứa con thứ hai đang mang trong bụng. Lại cộng thêm cả thái độ lạnh lùng, không tin tưởng của ngài Lệnh Sơn nên bà Tư ngày càng thất vọng, dẫn đến trầm cảm. Cuối cùng, bà ấy tự sát. Lúc tôi chạy vào trong phòng tắm thì đã thấy bà ấy nằm ở đó – giữa một chiếc bồn tắm lớn đầy máu, ngài Hải Minh đứng ngay bên cạnh. Khi ấy, ngài Hải Minh vẫn còn là một cậu thiếu niên, chứng kiến cảnh tượng đáng sợ như vậy, chắc chắn sẽ khó tránh khỏi những sang chấn tâm lý.”
Đào Anh Thy kinh ngạc nhìn Hạ Khiết Mai, chân tướng của sự việc nghiêm trọng hơn tưởng tượng của cô rất nhiều.
Trước đó cô đã lờ mờ đoán được chuyện này liên quan đến Liêu Ninh, song, đến khi chính tai nghe được thì lại là một chuyện khác.
Đào Anh Thy cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm chiếc chăn bông đang đắp trên đùi mình mà không hề nói một tiếng nào.
Thì ra là còn có một đứa trẻ…
“Nhưng mà tôi vẫn không hiểu, tại sao Tư Hải Minh vẫn có thể để yên cho Liêu Ninh sống tốt đến bây giờ, bà ta không những được gả cho Tư Lệnh Sơn như mong muốn, mà còn có thể sinh con cho ông ta?” Đào Anh Thy nói ra những nghi hoặc trong lòng.
“Vì đối với ngài Hải Minh mà nói, việc làm cho một người chết đi là quá dễ dàng.”
Đào Anh Thy chú ý tới biểu cảm của Hạ Khiết Mai, xem ra mọi chuyện không hề đơn giản như vậy. Không lẽ việc Liêu Ninh kết hôn với Tư Lệnh Sơn đều nằm trong kế hoạch của Tư Hải Minh?
Nhưng Đào Anh Thy không nghĩ ra được liệu sẽ có một kế hoạch như thế nào mà có thể trả thù Liêu Ninh theo cách đấy cả…
Hạ Khiết Mai nhìn Đào Anh Thy, thầm nghĩ: “Bây giờ xuất hiện một Đào Anh Thy, không biết ngài Hải Minh có tiếp tục thực hiện kế hoạch trả thù không đây…”
Hạ Khiết Mai nói: “Xin phép cho tôi nói thẳng, mẹ cô chẳng phải là người tốt đẹp gì đâu. Chính bản thân cô cũng đã từng nói rằng cô bị mẹ bỏ rơi, loại người như bà ta, nếu như đã có thể bỏ rơi cô một lần, thì chắc chắn sẽ có lần thứ hai. Mặc dù những lời tôi nói có hơi phũ phàng, nhưng tốt nhất là cô vẫn nên mở to mắt ra mà nhìn đi. Tôi thấy cô là một người tốt, đừng để người khác tổn thương mình nữa.”
“Cảm ơn cô.” Đào Anh Thy chân thành nói, sau đó lại như nghĩ đến cái gì mà hỏi: “Cô giúp tôi giấu diếm chuyện sinh con, Tư Hải Minh có trách phạt cô hay không?”
Đào Anh Thy cảm thấy, dựa vào thủ đoạn tàn nhẫn nham hiểm của Tư Hải
Minh, dự là anh ta sẽ không xử lý đơn giản đâu. Nghĩ đến đây, cô không khỏi cảm thấy hổ thẹn.
“Không có đâu, dù sao tôi cũng từng là bác sĩ tư nhân của bà Tư, đánh chó còn phải ngó mặt chủ chứ.” Hạ Khiết Mai cười qua loa.
Hồi ấy Hạ Khiết Mai cũng nghĩ như vậy, nhưng ai ngờ Tư Hải Minh lại trực tiếp cắt chức của cô luôn.
Về sau, khi được khôi phục lại chức vị, cô vẫn còn hoang mang không biết tại sao, thẳng cho đến khi biết được sự tồn tại của đứa trẻ. “Được rồi, không còn vấn đề gì nữa, cô có thể xuất viện rồi. Những việc tôi vừa nói, cô đừng nên suy nghĩ quá nhiều, dù sao đây cũng không phải là lỗi của cô.” Hạ Khiết Mai đứng dậy.
Lúc này, Đào Anh Thy mới chợt hoàn hồn, vội nói: “Đợi đã!”
“Làm sao?” Hạ Khiết Mai quay lại hỏi.
“Cô… Cô có thể kê cho tôi một đơn thuốc tránh thai khẩn cấp được không?” Đào Anh Thy hơi xấu hổ hỏi.
Hạ Khiết Mai hiểu rõ: “Tôi đã tiêm thuốc tránh thai cho cô rồi.”
“Cảm ơn cô nhiều.”
“Đó là yêu cầu của ngài Hải Minh ”
Đào Anh Thy không nói gì, chẳng lẽ cô còn phải đi cảm ơn anh ta sao? Dáng vẻ mất kiểm soát của tên điên Tư Hải Minh kia thật sự là vô cùng đáng sợ!
“Sau này, nếu như cô có bất kỳ vấn đề gì về sức khỏe, thì có thể gọi điện cho tôi, hoặc cho bất kỳ ai trong bệnh viện cũng được. Dù sao, cả cái bệnh viện cấp ba này đều thuộc sở hữu của ngài Hải Minh”
“. Thủ đô này còn có cái gì không phải là của anh ta nữa không?” Đào Anh Thy cũng nghiêm túc hỏi.
“Đấy cũng không phải là điều không thể, nếu như ngài ấy muốn vậy.” Nói xong, Hạ Khiết Mai cười cười đi ra ngoài.
“…” Đào Anh Thy chợt nghĩ, liệu những thứ mà Tư Hải Minh muốn có là ít hay sao?
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!