Chương 358: “Chuyện đó” trong văn phòng
Cô nhắm mắt lại, cố gắng phớt lờ những người bên ngoài. Tuy nhiên, hai bàn tay chống trên cửa kính đến mức trảng bệch, có thế thấy trong lòng cô đang căng thẳng và hoảng sợ tột độ…
Một số đồng nghiệp bên ngoài đang chuẩn bị đi về, còn một số thì đang hoàn thành công việc trước khi tan tầm. Bỗng nhiên, có một tiếng rầm, đột ngột một cách kỳ lạ khiến người đồng nghiệp hoảng hốt.
“Âm thanh gì vậy?” “Không biết” “Hình như nó phát ra từ phòng của MC Đào Anh Thy.” Lâm Anh đi tới, đồng nghiệp của cô ngay lập tức kéo cô lại: “Có tiếng động trong văn phòng của cô Thy. Một tiếng động lớn, như thể nó đã va vào đâu đó. Cô có muốn kiếm tra nó không?”
“Thật không?” Lâm Anh bước đến cửa văn phòng và gõ: *Cô Thy, cô không sao chứ?” Sau vài giây im lặng, giọng nói của Đào Anh Thy vang lên: “… Không sao đâu!” “A!” Đào Anh Thy tỷ sát người vào tấm cửa kính, nếu như không phải vì eo cô bị giữ, thì cô đã trượt ngã xuống đất.
Đôi môi đỏ tẩy, miệng thở dốc từng ngụm. Sau đó hàm dưới bị kẹp, khuôn mặt bị bóp lấy, cái miệng nhỏ nhắn bị Tư Hải Minh chiếm đoạt gần như chẳng còn chút gì…
Tư Hải Minh ôm Đào Anh Thy yếu ớt ngồi xuống ghế, Đào Anh Thy chỉ nằm trên lồng ngực rắn chắc của anh, toàn thân mềm nhũn.
Ở sát như vậy, có thể nghe rõ từng nhịp tim của hai người. Đào Anh Thy bắt đầu lấy lại được bình tĩnh, đứng dậy khỏi người anh, quay lưng về phía anh và sửa sang lại quần áo.
Các đồng nghiệp bên ngoài lần lượt rời đi, cứ như thể âm thanh bất thường trong văn phòng vừa rồi chỉ là một tình tiết không đáng kể. Đào Anh Thy không thể tin rằng mình sẽ bị Tư Hải Minh “chiếm lấy” trên bức tường thủy tinh ở trong văn phòng thể này.
Người đàn ông đáng sợ này hoàn toàn không để ý tới hoàn cảnh hiện tại.
“Anh Hải Minh, bây giờ tâm trạng anh đã tốt hơn chưa?” Đào Anh Thy nhẹ giọng hỏi, sau đó quay đầu lại.
“Tốt hơn rất nhiều” Cảm giác phát ra từ Tư Hải Minh quá thực thoải mái hơn trước một chút.
“Tuy rằng tôi biết bản thân mình chính là người để anh phát tiết, nhưng tôi không muốn không rõ ràng. Có liên quan tới tôi sao.” “Cô nghĩ sao?” Đào Anh Thy ngoảnh mặt đi: “Ngoại trừ việc tôi là con gái của Liêu Ninh khiến anh bị chọc tức ra thì tôi không nghĩ ra được gì khác”
Gần đây, cô ấy thậm chí còn không ở cạnh một người đàn ông nào, vì vậy cái tính chiếm hữu của Tư Hải Minh sẽ không nổi lên.
“Tôi phát hiện tôi càng ngày càng yêu thích cô rồi đấy” Tư Hải Minh nhìn cô băng đôi mắt đen trầm lắng.
*.,” Đào Anh Thy không cảm nhận được đây là một lời khen, thậm chí cũng không hề cảm thấy vui mà tìm còn thắt lại: “Bà ta lại làm gì sao?” “Bà ta đám làm những gì?”
“Vậy thì tại sao anh lại làm điều này với tôi?” Đào Anh Thy không hài lòng nhìn anh.
“Tôi không nghĩ việc muôn làm cô trong văn phòng là một điều gì đó khó chịu cả” Tư Hải Minh đứng dậy khi nói, không khi bảt đầu dâng trào theo từng cử chỉ của anh.
Đào Anh Thy lo lắng, thần kinh căng thẳng và áp lực mỗi khi Tư Hải Minh tiến lại gần hơn.
Bóng đen bao phủ, Tư Hải Minh nhẹ nhàng nâng cắm cô lên, nhưng mang theo sự mạnh mẽ và độc đoán: “Tôi muốn cô ở đầu cũng được, tùy tâm trạng của tôi.”