Chương 506: Tại sao lại có mùi nước hoa?
Vào chính lúc Đào Anh Thy đang thất thần, điện thoại chợt vang lên.
Cô liếc nhìn điện thoại, là Đào Hải Trạch gọi, cô nghe máy, giọng nói của Đào Sĩ Minh truyền tới: “Anh Thy, hôm nay con lại tăng ca à?”
“Buổi tối tôi ở khu chung cư”
“Sao lại quay về thế? Ở chỗ ba không tốt sao? Thiếu gì thì con cứ nói cho ba biết!”
“Không có đâu, chỉ là muốn về xem chút thôi.” “Hóa ra là như vậy à! Điêu kiện ở khu chung cư dù sao cũng thể bằng ở nhà được, ba hy vọng có thể cho con mọi điều tốt nhất!”
“Không còn chuyện gì nữa thì tôi cúp máy nhé.” Đào Anh Thy lười phải nghe tiếp.
“Ba còn một chuyện nữa. Không phải con nói phải tặng rượu ngon cho Tư Hải Minh hay sao? Ba có ủ một bình rượu ngon, khi nào còn giúp ba gửi cho Tư Hải Minh nhé?”
“Đợi tôi quay về thì nói tiếp đi!”
“Được.” Đào Anh Thy tắt máy, vứt điện thoại sang một bên.
Vừa kết thúc cuộc gọi, tiếng gõ cửa lại vang lên lần nữa.
Lẽ nào Cố Mạnh lại quay lại rôi? Cô đi tới mở cửa, khi tay vừa đặt lên tay nắm cửa, cô liền nghi ngờ, dán mặt lên cánh cửa hỏi: “Ai đấy?”
“Mở cửa” Giọng nói trầm thấp, đầy uy hiếp vang lên, là tiếng của Tư Hải Minh.
Đào Anh Thy kinh ngạc, sao Tư Hải Minh lại tới đây? Không phải anh đã phát hiện ra Cố Mạnh tới chỗ cô rồi đấy chứ? Chắc không đâu!
Cố Mạnh nói anh ấy đã tránh camera rôi mà, thậm chí anh ấy còn không đi vào bằng cửa chính nữa, sao Tư Hải Minh có thể biết được…
Đào Anh Thy quay đầu lại, hai cốc trà đặt trên bàn khiến trái tim cô co rút lại.
“Anh tới đây làm gì?” Vừa hỏi xong, cô lập tức cầm lấy hai cốc trà cất vào trong cái tủ ở bên cạnh.
Ngoại trừ cốc ra thì không có bất kỳ thứ gì là bất thường nữa.
Người bên ngoài không trả lời Đào Anh Thy thu dọn xong cốc chén, cô lập tức chạy ra trước cửa, ổn định hơi thở, mở cửa ra.
Dáng người cao lớn mang theo sự lạnh lùng và trầm mặc đứng bên ngoài đột nhiên xuất hiện trước mặt. Con ngươi sắc bén càng khiến người ta không dám đối diện.
Tư Hải Minh đi vào, anh quét mắt nhìn cả căn phòng một lượt, thấp giọng nói: “Sao lâu như vậy mới mở cửa?” “Lâu đâu mà lâu? Chỉ là tôi bị anh làm cho giật mình thôi… Phải rồi, anh tới đây làm gì?”
Đào Anh Thy còn nhớ người đàn ông này mà nổi giận thì cái mạng nhỏ này của cô không còn đâu.
Tư Hải Minh ngồi lên ghế sofa, đột nhiên đôi lông mày màu đen sắc bén của anh nhíu lại, anh quay người nhìn về phía Đào Anh Thy, đồng tử như mắt đại bàng: “Một mình?”
“Đúng vậy! Còn có ai vào đây nữa?” Đào Anh Thy hỏi lại, ánh mắt trong sạch, vô tội.
“Tại sao lại có mùi nước hoa?”
“mua … Trong lòng Đào Anh Thy căng thẳng tột độ, cô vô cùng kinh ngạc nhìn anh: “Mùi nước hoa?”
Cô đi tới chỗ của Tư Hải Minh, dùng mũi ngửi mấy cái: “Sao tôi không ngửi thấy nhỉ? Chắc là anh ngửi nhầm rồi đấy… AI”
Cô còn chưa nói xong, gáy đã bị Tư Hải Minh bóp, anh dùng sức ấn cô xuống, khi lạnh bao trùm lấy toàn thân cô, giọng nói lạnh lẽo vang lên bên tai: “Tra ra được rồi thì tôi sẽ không ăn nói tử tế được như bây giờ nữa đâu.”
Tim Đào Anh Thy đập nhanh hơn, sao cô có thể ngờ được mùi nước hoa Cổ Long nhàn nhạt trên người Cố Mạnh lại bị Tư Hải Minh ngửi ra được, cái này có chết cô cũng không thể thừa nhận được!
Mặc dù Tư Hải Minh không cho cô gặp con hay anh bị cô chọc đến tức điên, không đồng nghĩa với việc anh cho phép bên cạnh cô có người khác giới! Từ trước tới giờ cô đều không dám xem thường tính khí của người đàn ông này! Đào Anh Thy dứt khoát đánh cược vào sự tỉ mỉ cẩn thận của Cố Mạnh, anh ấy sẽ không để lộ ra tung tích đấy!