Chương 521: Cô còn có thể nói chuyện với các con nữa không?
Cứ thế mà bỏ đi dứt khoát như vậy sao? Vì một người đàn ông khác mà bỏ rơi chồng con? Cô không thể tưởng tượng nổi sao lại có loại phụ nữ như vậy, mẹ ruột và mẹ kể đều giống như nhau? Chẳng lẽ cô lại xui xẻo đến vậy sao? Không, cô cảm thấy không có khả năng! Khẳng định phải có việc gì đó ẩn gi
ấu bên trong.
Đào Hải Trạch nói ra bình tĩnh như vậy, người đàn ông cặn bã thế này, lời của ông ta liệu có bao nhiêu phân đáng tin? Đào Anh Thy hỏi: “Không phải ba đang lừa con đấy chứ?”
Đào Hải Trạch đẩy kính xuống, nói: “Sao ba lại phải lừa con? Đã đến lúc này rồi, ba lừa con còn ý nghĩa gì nữa đâu.
Đúng vậy, Đào Hải Trạch lừa cô cũng chẳng được lợi gì? Lẽ nào ông ta lo lắng người mẹ ruột giả mạo này sẽ làm giảm bớt lợi ích của ông ta? Không phải như thế chứ.
Có Tư Hải Minh ở đây, ông ta sẽ không dám uy hiếp cô? Vậy nghĩa là những lời Đào Hải Trạch nói là thật? Sắc mặt Đào Anh Thy tái nhợt, cô không thể chấp nhận được một đáp án lạnh nhạt như vậy, lại càng không muốn khẳng định mình có một người mẹ ruột như thế.
Đến ngay cả người phụ nữ xấu xa như Xa Huệ Anh còn đem theo con trai con gái của mình, tại sao mẹ ruột cô lại không thể đem một đứa con gái là cô chứ? Cô không thể hiểu nổi…
“Anh Thy, con đừng buồn, phần lớn phụ nữ đều bỏ rơi con cái của mình, không có gì ngạc nhiên.
Đào Anh Thy vẻ mặt kỳ quái, sắc mặt lạnh lùng, đúng là không biết ông ta lấy đâu ra cái kết luận này nữa.
“Ba đến đây là muốn thay Xa Huệ Anh dạy dỗ con đúng không?”
“Không đâu, ba chỉ miễn cưỡng thay bà ấy đến đây thôi” Đào Anh Thy không còn tâm trạng tiếp tục nói nữa, xoay người quay về phòng.
Cơ thể yếu ớt ngôi xuống ghế sô pha.
Theo lời Đào Hải Trạch thì người đại diện không chết, nếu đã không chết sao lại không đến tìm cô chứ? Thật sự là cùng một giuộc với Liêu Ninh sao? Sao mình lại còn phải đi tìm hiểu xem mẹ ruột của mình là ai, thật đúng là chẳng còn ý nghĩa gì nữa…
Video trong điện thoại đã kết thúc từ sớm rồi.
Cô còn thể tiếp tục nói chuyện với sáu đứa con không? Nghĩ đến sáu đứa trẻ đã khóc đến như vậy, Đào Anh Thy không nhãn tâm gọi điện thoại sang đấy thêm lần nữa.
Vào lúc Đào Anh Thy thất thần, điện thoại vang lên, tay cô hơi run rẩy.
Nhìn thấy người gọi điện thoại tới, đôi mày thanh tú nhăn lại, là Liêu Ninh? Thật là trùng hợp, cô vừa nhớ đến mẹ ruột của mình thì người phụ nữ này lại đến góp vui.
Đã một thời gian dài không liên hệ, bà ta muốn làm gì? Chuông vang lên một lúc cô mới chậm rãi nhấn nút nhận cuộc gọi.
Giọng Liêu Ninh truyên đến: “Con đúng là nhãn tâm thật đấy? Mẹ không gọi điện thoại cho con thì con xem mẹ không tồn tại luôn à””
“Tôi không muốn nói những lời giả dối”
“Tốt xấu gì mẹ cũng từng nuôi dưỡng con, quan tâm một chút không được sao? Mẹ nghĩ bây giờ con sống cũng rất tốt đúng không?” Liêu Ninh hỏi”’Chỉ tiếc là…
Kiểu nói nửa chừng làm Đào Anh Thy muốn nghe tiếp, hỏi một chút thôi mà, cũng chẳng mất miếng thịt nào: “Tiếc gì cơ?”
“Con thì hạnh phúc rồi, còn Tư Viễn Hằng xem ra khá thê thảm” Tay cầm điện thoại của Đào Anh Thy run lên, hô hấp như ngừng lại.
Tư Viễn Hằng làm sao vậy? Kể từ lần nôn ra máu đó, cô cũng không hỏi thêm nữa, chỉ nhờ Tần Diễm My đi tìm Tư Viễn Hằng, còn cô chẳng hỏi thêm lời nào.
Nghe giọng điệu của Liêu Ninh, Tư Viễn Hằng gặp chuyện gì rồi ư? Bà ấy làm sao mà biết được? Đúng rồi, Liêu Ninh có dính líu với Tư Triều Sơn mài Nỗi lo lắng mà không thể nói ra được cứ nghẹn ngào ngay cổ họng, cô nghiến chặt răng.