Chương 545
“Không phải, tôi chỉ xem qua và rời đi ngay sau khi nhìn thấy con bé” Đào Hải Trạch nói.
“Ông không hiểu tiếng người sao?” Giọng người vệ sĩ trở nên lạnh lùng hơn.
Anh Thy nhìn sắc mặt dần trở nên ảm đạm của Tư Hải Minh nói: “Để ba tôi vào đi? Ông ấy chỉ muốn đến gặp tôi thôi.”
Đôi mắt Tư Hải Minh nhìn Anh Thy càng ngày càng phát ra âm trầm.
“Một lát thôi, sẽ không mất nhiều thời gian đâu.” Anh Thy nói.
Tư Hải Minh đóng máy tính lại rồi đứng dậy mở cửa và đi ra ngoài. Khi Đào Hải Trạch nhìn thấy người vừa bước ra thì
lập tức trở nên kính nể: “Ngài Hải Minh!”
Bên ngoài không chỉ có Đào Hải Trạch mà còn có
Đào Sơ Tâm, cô ta ăn mặc sang trọng và duyên dáng giúp khí chất của cô ta được nâng cao hơn. Nhìn thấy Tư Hải Minh, Đào Sơ Tâm cố gắng kìm nén sự phấn khích trong lòng nên tạm thời không nói
một tiếng nào, Sac mặt của Tư Hải Minh không hiện lên một chút âm áp nào, thậm chí anh còn không thêm liếc måt nhìn qua một chút.
Anh Thy đang ngẩn ngơ dựa vào giường thì Đào Hài Trạch bước vào. Đào Hải Trạch để gió trái cây và thực phẩm chức năng trong tay sang một bên và hói: “Có vấn đề gì không? Bác sĩ nói thể nào?”
“Đầu bị chấn động nhẹ, khoảng chiều nay là có thể xuất viện.”
“Tốt rồi. Con không biết ba nghe nói con bị tai nạn đã nóng lòng muốn chết.”
Anh Thy phớt lờ giọt nước mắt cá sấu của ông ta và hỏi: “Làm thể nào mà ba biết được?”
“Lý Ba nói cho ba biết! Tư Triều Vũ gây ra chuyện gì vậy? Ông ta muốn làm gì? Xem sau này ba tha ông ta như thế nào!”
“Hiện tại ông ấy vẫn đang hôn mê bất tỉnh.”
“Vậy thì đợi ông ta tỉnh lại.” Đào Hải Trạch bày ra bộ dáng nhất định phải đòi lại công bằng cho con gái mình.
“Ba có chắc là muốn chống lại nhà họ Tư không?” Anh Thy hỏi.
Đào Hải Trạch nghe cô ấy hỏi như vậy thì sự tự tin dần biến mất.
Cho dù nhà họ Tư không liên quan gì đến Tư Hài Minh nhưng họ cũng là người gốc thủ đô nên thực lực họ có hơn rất nhiều một người mới đến thủ đô như ông ta! “Con nói cũng đúng, nhưng dù sao thì loại chuyện này cũng không đến lượt ba. Ngài Hải Minh nhất định sẽ không để yên cho Tư Triều Vũ.”
Ánh mắt Anh Thy hơi lay động, từ khi tỉnh dậy cô vẫn không nhắc đến Tư Triều Vũ trước mặt Tư Hải Minh.
Dù sao thì người kia cũng đã hôn mê làm sao có thể không buông tha…
“Ba nghĩ một người có quyền lực sẽ tốt hơn, đúng không?” Đào Hải Trạch hỏi.
Lời này còn có hàm ý khác.
Anh Thy sao có thể không nghe hiểu.
Cô nhàn nhạt nhìn về phía cửa sổ và nói: “Ba nói xem nếu người bất tỉnh trong vụ tai nạn ô tô này là con thì chuyện gì sẽ xảy ra?”
Đào Hải Trạch lúc đầu không hiểu nhưng sau khi mất ba giây để hiểu mối quan hệ quyền lực này thì nét mặt của ông ta dần thay đổi.
Nhưng lời nói ra lại không đồng nhất với lời trong lòng “Đối với ba thì con là người quan trọng nhất còn những người khác chỉ là thứ yếu.”
Anh Thy biết ông ta muốn tiếp tục nghe nên cô sẽ giúp ông ta thỏa mãn, cô nói: “Nếu con bất tỉnh thì Tư Hải Minh sẽ rất tức giận, sẽ có rất nhiều người bị liên lụy, trong đó có cả ba. Dù sao thì nếu không phải vì con phải sống cùng ba thì điều đó sẽ không xảy ra. Con nghĩ với tính khí của Tư Hải Minh thì sẽ bắt ba phải rời khỏi thủ đô trong vòng ba ngày. ”
Đào Hải Trạch đương nhiên biết điều này, lúc đầu ông ta không hiểu nhưng sau khi bị Anh Thy nhắc nhở thì ông ta cảm thấy thân thể của mình run rấy như sắp ngã.
“Tư Hải Minh vẫn chưa thả ra quyền phát triển của khu Tây Nam, ba có biết tại sao không?”
“Tại sao?”
“Anh ấy đang thử ba.”