Chương 551
Đào Anh Thy nằm trên giường thở hổn hển, nhìn thấy Tư Hải Minh bước vào phòng tắm.
Trong lòng thầm nghĩ đáng đời, người ta đã lựa lời mà khuyên đến thế rồi còn không nghe!
Phòng tắm vô cùng yên tĩnh, không hề nghe thấy tiếng nước chảy. Đào Anh Thy nằm trên giường, hơi thở đã trở lại bình thường.
Một lúc sau, cô bò dậy, xuống giường, đi về phía phòng tắm.
Cửa kính đục khép hờ, có một khe hở nho nhỏ.
Đào Anh Thy nhìn thấy Tư Hải Minh đang thay thuốc ở bên trong, vết thương khiến người ta sợ hãi. Bởi vì quá sốc nên trái tim cô đập thình thịch.
Chiếc áo sơ mi đen bị cởi ra, vóc dáng khỏe khoắn hiện ra, nhưng trên người anh lại có một vết thương khoảng mười centimet, kéo dài từ bả vai đến bụng, vô cùng đáng sợ!
Sao anh lại bị thương? Vì cứu cô sao? Cô cứ nghĩ anh chỉ bị thương ở tay mà thôi, không ngờ ngay cả bả vai cũng…
Đào Anh Thy bỗng nhớ tới lúc Tư Hải Minh kéo cô lại, tay của cô không với tới Tư Hải Minh, nhưng Tư Hải Minh muốn bắt chặt lấy tay cô, vì vậy bả vai anh bị ép xuống, sau đó thì…
Tư Hải Minh nhíu mày, nhạy bén phát hiện ra điều gì đó, lúc quay đầu lại nhìn thấy bóng dáng Đào Anh
Thy đang đứng bên ngoài, anh sững lại, kéo nhan chiếc áo phủ lên cơ thể che đi vết thương đáng sợ ấy. Khi Đào Anh Thy bị phát hiện cũng không trốn tránh, cô đẩy cửa kính ra bước vào bên trong: “Anh
đổi thuốc không tiện đâu, để tôi giúp anh!” “Không sợ à?” Tư Hải Minh nhìn cô, im lặng.
Đào Anh Thy không nói gì, đi tới trước mặt Tư Hải Minh nhẹ nhàng kéo chiếc áo sơ mi đen xuống, vết thương dữ tợn lộ ra, lúc tận mắt nhìn thẳng nó, tay cô khẽ run.
Cầm lấy lọ thuốc trên tay Tư Hải Minh, ban nãy người này còn định trực tiếp đổ thẳng thuốc lên trên miệng vết thương sao?
Đào Anh Thy cầm lấy một que tăm bông, chấm một ít nước thuốc, nói: “Tôi sẽ thật là nhẹ tay.”
Sau đó cô chấm nhẹ lên miệng vết thương, nhìn vết thương đáng sợ vậy, tay run là chuyện rất bình thường.
Vết thương sâu như vậy, lúc đó Tư Hải Minh không cảm thấy đau hay sao…
Đào Anh Thy ngẩng đầu muốn nhìn biểu cảm trên mặt Tư Hải Minh, xem phim bán thán mình có làm đau anh không, nhưng lại trực tiếp bất gặp đội mét trầm lặng của anh, đôi mát như một cái hang sáu, không ngừng quyến rũ người ta bước vào.
Đào Anh Thy cụp mắt.
Trên mặt Tư Hải Minh chẳng có biểu cám gi, dủ là nhỏ nhất.
Thật giống như thế anh không bị thương vậy, hoặc là cô chỉ đang xoa bóp cho anh mà thôi.
Anh ấy không sợ đau hay sao?
Đào Anh Thy nhớ tới lúc ở trong bệnh viện, là Tư Hải Minh đã ẵm cô đi WC.
Trên người anh lúc đấy cũng đang bị thương, lẽ nào anh không sợ miệng vết thương bị vỡ ra hay sao.
“Ấy náy sao? Hửm?” Giọng nói trầm thấp khiến cho người khác hoàn toàn rung động vang vong trong phòng tắm.
“Nếu như sáu đứa nhìn thấy ba chúng bị thương, chúng nó chắc chắn sẽ rất đau lòng” Đào Anh Thy nói.
Tư Hải Minh nhìn cô, cô cụp mắt xuống, lông mi vừa dài vừa dày của cô khẽ chớp tạo thành bóng một cái quạt nhỏ dưới mí mắt.
“Anh vì cứu tôi nên mới bị thương, chắc chắn sẽ áy náy. Dù sao thì nếu không phải là tôi thì không ai có thể làm anh bị thương ” Đào Anh Thy dừng một lúc, mới nói.
“Tôi nhớ em đã từng nói, trong lòng em chỉ có mình tôi, bây giờ câu nói ấy còn tính không?” Tay Đào Anh Thy run nhẹ, cây tăm bông chọc nhẹ vào miệng vết thương làm cô sợ hết hồn, vội vàng rụt tay lại: “Xin lỗi, đau… đau không? Tôi không cố ý chọc vào đâu…” Mặt Tư Hải Minh như chẳng hề có chút đau đớn gì, vẫn như bình thường.
Thật khiến người ta nghi ngờ vết thương này là giả.
Nếu như anh đã chịu đựng giỏi như vậy, tại sao lúc ấy ấy đó lại không nhịn được chứ…
“Trả lời.”
“… Tất nhiên là còn tính.” Đào Anh Thy rụt tay lại, cầm lấy bằng gạc sạch quấn lên: “Tay anh…”
Băng gạc gỡ ra, lòng bàn tay Tư Hải Minh có một vết thương sâu.
Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!