Chương 697: Em còn gì muốn nói không
Tư Hải Minh nhìn chằm chăm gò má của cô, đưa tay nắm tay cô, kéo cô qua ngồi đối diện với anh.
lào Anh Thy ngồi lên đùi của anh, cảm nhận được sự rắn chắc và nhiệt độ cực nóng xuyên vào trong da, khiến trong lòng của cô căng như chảo!
Cô cảm thấy tốt nhất là mình mềm mỏng lại như một con mèo, đâu cần phải làm chuyện bất lợi như lấy trứng chọi đá…
Tư Hải Minh giơ tay lên, nắm vuốt cảm của cô, lòng bàn tay thô ráp vuốt ve không nhẹ không nặng, nhưng lại ép cho Đào Anh Thy phải nghe theo.
“Có dục vọng, không có bản lãnh, kết cục chỉ có một con đường chết” Ánh mắt đen thâm thúy của Tư Hải Minh khóa chặt ánh mắt yếu đuối của Đào Anh Thy.
Đào Anh Thy cúi mặt xuống, nghĩ đến chuyện cô có lòng muốn trốn chạy nhưng không có bản lĩnh đó, kết cục… có phải là một con đường chết không?
“Không còn chuyện gì khác muốn nói với anh sao?” Tư Hải Minh hỏi.
Đào Anh Thy cố nén chột dạ, nói: “Còn chuyện gì nữa? Chính là Đào Hải Trạch bị Đào.
Hải Hùng đánh thôi! Bởi vì Đào Hải Hùng biết chuyện Xa Huệ Anh bị Đào Hải Trạch đánh, nên mới báo thù cho mẹ anh ta! Tuy nhiên Đào Hải Trạch sẽ không từ bỏ ý đồ!”
*Em biết lúc nấy anh nhìn thấy gì ở cửa sau không?”
Đào Anh Thy căng thẳng, ngoài mặt giả bộ như không có chuyện ái gì?”
Tư Hải Minh lạnh nhạt nói: “Không có gì”
Đào Anh Thy khẽ nhíu mày, là do anh nói trước, giờ hỏi lại thì lại nói không có gì?
Tư Hải Minh có ý gï?
Vừa rồi cô gặp Tư Viễn Hãng trong bệnh viện, không phải trong lòng cô rất bình thản hay sao?
Bây giờ bị Tư Hải Minh nói như vậy cô lại thấy rợn cả tóc gáy!
Không đến mức bị anh nhìn thấy Tư Viễn Hằng chứ? Đã đi cửa sau rồi!
“Tôi ngồi bên cạnh…” Đào Anh Thy muốn leo xuống nhưng vòng eo bị tay Tư Hải Minh siết chặt lấy, giữ lấy: “Tôi ngồi… ưml”
Vừa mở ra thì bị Tư Hải Minh xâm chiếm!
Siết chặt lấy, không để lộ một kẽ hở!
Giống như là… chiếm hữu, trừng phạt Hôn lên một cái, Đào Anh Thy liền không thở nổi! Có vẻ như Tư Hải Minh muốn nuốt cô vào bụng luôn! Thậm chí còn muốn giải quyết cô ngay trên xe!
“Anh… ưm..* Đào Anh Thy hơi kháng cự giấy dụa.
Nhưng mới há miệng phun ra một chữ thì lại bị Tư Hải Minh nuốt sạch!
Nhiệt độ trong xe không ngừng lên cao, như thiêu như đốt!
Mới đầu Đào Anh Thy còn có thể giấy dụa, sau đó thì sức lực như bị nụ hôn dài của Tư Hải Minh rút sạch, toàn thân mềm nhũn!
Tư Hải Minh hơi lui lại, buông tha cho cái miệng nhỏ của cô, tà tà liếm nước bọt dính trên khóe môi cô, trầm giọng hỏi: “Em muốn nói cái gì? Hả?”
Bây giờ Đào Anh Thy lại không nói được thành lời? Trong đầu ong ong, khuôn mặt ửng đỏ, hai mắt ngập nước, yếu ớt nhìn đôi mắt đen nguy hiểm đang gần trong gang tấc.
“Không nói?” Giọng nói khàn khàn của Tư Hải Minh càng thêm trầm thấp đáng sợt Đào Anh Thy nhắm mắt lại, cố gắng lấy lại bình tĩnh, trong đầu vang ong ong, suy nghĩ loạn tùng phèo, dường như đang khiêu khích sức chịu đựng của cô!
Cô cứ nghĩ mình làm không chút sơ hở nào, nhưng đổi với Tư Hải Minh thì lại có trăm ngàn lỗ thủng!