Chương 736
Đào Anh Thy ghé vào trong lồng ngực ấm áp, tim đập mạnh.
Cô biết phía sau là góc giường, nếu như đập đầu vào thì nhất định sẽ ngất đi.
Cô lấy lại tinh thần, vội vàng tránh khỏi vòng tay của Tư Hải Minh, lùi lại mấy bước đề phòng nhìn anh: “Có phải là dù tôi sống hay chết thì anh cũng không buông tay không?”
“Không thể nào.” Tư Hải Minh không ngại nói cho cô biết, câu trả lời rất tàn nhẫn.
Đào Anh Thy không muốn nói với anh nữa: “Anh đi đi, tôi muốn yên tĩnh.” Nói xong cô nhào lên giường, vén chăn lên phủ qua đầu, không muốn phản ứng anh ta.
Không bao lâu sau, cổ tay bị cầm lấy, cảm giác mát mẻ bỗng ập đến. Đào Anh Thy phản ứng đang định phản kháng, sau đó bỗng nghe thấy giọng nói uy hiếp của Tư Hải Minh: “Không cho tháo xuống.”
Đào Anh Thy trong chăn âm thầm cắn răng.
Sau khi đeo đồng hồ cho cô xong thì cô nghe thấy tiếng đóng cửa.
Trong đầu Đào Anh Thy đặt dấu chấm hỏi, đã đi rồi sao?
Vén chăn lên nhìn, Tư Hải Minh đã không còn ở đây. Hơn nữa tiếng đóng cửa không phải ở ngoài phòng mà là ngoài cửa nhà.
Cô hơi khó tin đi ra ngoài phòng khách, đúng là không thấy bóng dáng Tư Hải Minh đầu, cửa đã được đóng kỹ.
Thật sự tốt tính vậy khiến cô rất bất ngờ.
Nếu như lần nào cũng vậy thì tốt rồi.
Đào Anh Thy giơ cổ tay lên, vòng tay và đồng hồ đã lại đeo lên tay cô.
Trong lòng vẫn ỉu xìu như cũ, cứ như là bị một tảng đá đè nặng.
Thái độ và lời nói của Tư Hải Minh rất rõ ràng, anh ta sẽ không buông tha cho cô…
Đào Anh Thy gần như không có năng lực chạy trốn, không lẽ còn phải tiếp tục dây dưa với anh ta…
Tại sao lại là cô…
Phụ nữ xinh đẹp có rất nhiều, với thân phận và địa vị của anh thì muốn kiểu nào có kiểu đó.
Đào Anh Thy iu xìu ngồi xuống ghế sofa, vẻ mặt mê man.
Không lẽ mình cứ phải đi theo Tư Hải Minh làm người phụ nữ của anh ta, đợi đến khi bị anh ta vứt bỏ sao?
Tại sao phải làm vậy với cô chứ…
Đào Anh Thy ngồi đó ngẩn người, không biết bao lâu sau cửa lại bị mở ra.
Lần trước là Tư Hải Minh đến, bây giờ là ai?
Cứ làm như căn nhà này là phòng công cộng vậy, ai cũng có thể đến sao?” “Mẹ.” “Mẹ.” “Mę.” “Mẹ.” “Mẹ.” “Me.”
Lúc Đào Anh Thy nhíu mày nhìn lại thì thấy những dáng người nhỏ nhắn mũm mĩm nhào vào lòng cô. Đào Anh Thy cúi đầu nhìn những nhóc con trong lòng, há hốc mồm: “Mấy đứa, mấy đứa sao lại đến đây?” “Bảo Nam, không được leo lên.” Tư Hải Minh uy nghiêm.
Bảo Nam đang định leo lên người Đào Anh Thy bỗng trượt xuống, vẻ mặt không phục, nhưng mà cũng không thể tiếp tục bò.
Đào Anh Thy hỏi anh: “Sao lại dẫn bọn nhóc đến?”
Cô cứ nghĩ là Tư Hải Minh đã đi rồi, hóa ra anh không chỉ không đi mà lại còn dẫn sáu đứa nhóc đến. Có ý gì chứ? “Không phải em muốn gặp con sao?” Tư Hải Minh nói như lẽ tất nhiên.