Chương 742
Tiếng gõ cửa dồn dập vang lên, Đào Anh Thy đang uống nước sửng sốt một chút, nhìn chằm chằm ra cửa.
Là ai chứ? Không lẽ lại là Tư Hải Minh?
Không thể nào là anh được.
Trước giờ Tư Hải Minh đến đều là đường hoàng đẩy cửa vào, làm sao lại gõ cửa như bây giờ chứ?
Đào Anh Thy chần chừ một chút, đứng dậy đi ra mở cửa.
Lúc nhìn thấy người bên ngoài là Đào Sơ Tâm, có hơi bất ngờ. “Tôi có thể vào trong sao?” Đào Sơ Tâm hỏi.
“Không thể.” Đào Anh Thy vẫn chưa có suy nghĩ sẽ để cô ta vào, không có chuyện gì sẽ không đến điện tam bảo, người phụ nữ này không hề thiện lành gì, sao có thể để cô ta vào được.
“Tôi nghe nói sức khỏe cô không tốt, tới thăm một chút.” Đào Sơ Tâm nói.
“Tôi rất khỏe.”
“Thật không? Sao tôi lại nghe nói cô đến bệnh viện chứ? Không sao chứ? Nhưng mà nếu cơ thể khó chịu thì sao không đến Minh Uyển? Ngài Hải Minh để cô ở đây một mình không lo lắng cho cô sao?”
Đào Sơ Tâm không để ý hai người giúp việc đối diện, nói. “Có liên quan gì đến cô sao?” Đào Anh Thy đóng sầm cửa.
Đào Sơ Tâm lập tức đưa chân ra chặn không cho cánh cửa đóng lại.
Người giúp việc nửa ở nhà đối diện đi tới, vẻ mặt và ánh mắt rất đề phòng.
Đào Anh Thy khoát tay với bọn họ: “Lùi ra sau, không có chuyện của mấy cô.”
“Tất nhiên là có liên quan đến tôi rồi, Đào Anh Thy, tôi đây đang quan tâm cô đó, tôi có ý tốt mà, thật đó. Để một mình cô ở đây quá đáng thương. Hình như là ngài Hải Minh cũng không ở đây, sức khỏe của cô không sao thật chứ? Không phải là có chuyện gì khó nói chứ?” Đào Sơ Tâm cố ý hỏi.
Là muốn đâm vào lòng Đào Anh Thy. Sao Đào Anh Thy không hiểu chứ.
Người phụ nữ này đúng là rất can đảm, dám chạy đến trước mặt cô tỏ vẻ đắc ý.
Ánh mắt Đào Anh Thy quét qua bàn chân giữa khe cửa, vẻ mặt không đổi chậm rãi mở cửa ra.
Đào Sơ Tâm nhìn hành động của cô nghĩ, bây giờ cô đồng ý cho tôi vào sao? Đụng đến nỗi đau của cô nê cô phát cáu lại cho tôi vào nhà, sau đó cãi nhau sao?
Đào Anh Thy nhìn ánh mắt tự tin của Đào Sơ Tâm, động tác mở cửa bỗng dừng lại, sau đó dùng sức đóng mạnh cửa. “Á.” Một cơn đau truyền từ chân lên, sau khi Đào Sơ Tâm kêu lên thảm thiết thì rút chân về, ngồi bệt xuống đất.
Đào Anh Thy nhìn cô ta từ trên xuống: “Úi trời, cô chật vật như vậy, tôi nhìn thật sự thấy vui vẻ, thật sự là muốn thử lại lần nữa.”
Đào Sơ Tâm rút chân về sau, vẻ mặt đã hoảng hốt đến mức tái nhợt, ánh mắt hận thù nhìn Đào Anh Thy. “Nói thật, lần đầu tiên tôi thấy có người đến cửa để chuốc lấy khổ, Đào Sơ Tâm, cô muốn gì chứ?”
“Đào Anh Thy, tôi có lòng tốt quan tâm cô, cô đừng có mà vô giáo dục vậy chứ.” Giọng nói kiềm chế của Đào Sơ Tâm vẫn đang run rẩy.
“Có giáo dục, vậy còn phải xem là ai đã.” Đào Anh Thy cười lạnh một tiếng, trực tiếp đóng sầm cửa phịch một tiếng.
Đào Sơ Tâm tức đến nghiến răng nghiến lợi, Đào Anh Thy, chờ đó cho tôi, tôi sẽ không để cô sống tốt. Sau đó cô ta đứng lên, khập khiễng rời đi.
Đào Anh Thy dùng sức không nhẹ, lúc Đào Sơ Tâm đến bệnh viện thì cả chân đã sưng tấy, bác sĩ nói là có hiện tượng rạn xương.
Đào Sơ Tâm thề là thù này cô ta nhất định phải báo.
Ăn cơm tối xong, Đào Anh Thy không ở trong phòng suy nghĩ lung tung mà đi ra ngoài dạo.
Lúc nào cũng ở trong phòng nên buồn bực đến mức phát bệnh.
Đi xuống khu nghỉ ngơi bên dưới, đều là những gương mặt xa lạ đang đi dạo tiêu thực sau bữa ăn.
Đào Anh Thy đi một lát thì thấy hơi mệt, bèn tìm một chiếc ghế dài ngồi xuống, mờ mịt nhìn ra xa.