Chương 88: Chạy trốn giống như ba năm trước
Đốm lửa ở điểu thuốc trên tay Tư Hải Minh lấp
lóe giữa bầu trời đêm giống như ma quỷ, khiến
cho cả người anh lộ ra vẻ âm u lại nguy hiểm
“Muốn ngủ trên giường của tôi không? Tôi có thể
cho cô cơ hội này.”
“Tôi tuyệt đối không có ý đó!” Đào Anh Thy
nói: “Ghế sô pha rất êm, tôi bưồn ngủ rồi, bây giờ
tôi đi ngủ đây”
Nói xong thì vội vàng đi vào phòng khách.
Vất vả lắm mới thoát khỏi móng vuốt của anh,
nếu lại chọc anh bực thì mình sẽ không còn được
may mắn như vậy.
Đào Anh Thy cuội mình nằm trên ghế sô pha
đáng thương như một đứa trẻ.
Hôm nay bị hù dọa cả thể xác lẫn tỉnh thần đến mệt.
Ở cùng một phòng với Tư Hải Minh có cảm
giác gì? Giống như bị nhốt chung lồng với thú dữ
vậy, không chừng nửa đêm nhân lúc cô ngủ sẽ ăn
tươi nuốt sống cô luôn.
Đào Anh Thy không dám ngủ, cô không biết
Tư Hải Minh liệu có đi ngủ hay không, hay là anh
sẽ mò qua phòng bên này.
Từ khi sinh con xong, ngày nào Đào Anh Thy
cũng ngủ chung với đám nhóc.
Không có con ở bên, cứ cảm thấy trống vắng.
Không biết đêm bọn chúng có tỉnh lại rồi tìm
mẹ không, không nhìn thấy mẹ có khóc hay không
Một lúc sau, tỉnh thần của cô cũng không
chống đỡ nổi nữa.
Trời tối, người yên, cô liền mơ màng ngủ thiếp đi
Rạng sáng, Đào Anh Thy theo thói quen sờ
đám nhóc bên người, trái sờ một cái, phải sờ một
cái, nhưng không có gì, thế là cô trực tiếp bị tỉnh giấc.
Cô ngồi dậy, nhìn xung quanh, mới biết bản
thân đang ở nơi nào, trái tim mới ổn định trở lại.
Con không ở bên cạnh, ở trong nhà rồi.
Sau khi tỉnh giấc, Đào Anh Thy không ngủ
được nữa, nhìn đồng hồ đã là bốn giờ, thế là trực
tiếp thức đến hừng đông.
Nhưng, cô chờ đến hừng đông, chờ đến tám
giờ, trong phòng ngủ vẫn không có động tĩnh gì
Cô rón rén đi đến chỗ cửa kính mờ, dán lồ tai
vào nghe ngóng, bên trong yên tĩnh cứ như không
có người vậy.
Cô dứt khoát nhẹ nhàng mở cửa phòng, đi ra ngoài
Vừa mới di chuyển, một người đột nhiên xuất
hiện sau lưng khiến cô giật nảy mình: “Ông..”
“Xin chào, tôi là quản gia của Minh Uyển, Bào Điển”
“À, xin chào, tôi là… Câu giới thiệu của Đào
Anh Thy nghẹn lại trong cổ họng, cô cũng không
biết mình nên nói bản thân là ai: “Xin hỏi anh Hải
Minh đã dậy chưa?”
“Lúc này cậu Hải Minh vẫn chưa tỉnh.”
Đào Anh Thy ngắm nghĩ, vậy cô có thể giống
như ba năm trước đây, chạy trốn mất?
Đào Anh Thy cười khan với Bào Điển một
tiếng, dựa vào tường quay người rời đi.
Bào Điển nhìn cô chạy, không lên tiếng.
Đào Anh Thy chạy tới hàng lanh, cô nhớ là
thang máy ở chỗ này, sao giờ lại không tìm được?
Cô lượn một vòng, vẫn không thấy thang máy,
quan trọng là muốn quay lại đường cũ cũng
không tìm thấy phương hướng.
Cái quỷ gì vậy? Nhà lớn như vậy, thật giống
một cái mê cung
Đào Anh Thy nhíu mày, cố gắng tìm đường ra.
Tìm tầm mười phút, cô ngẩng đầu lên liền
thấy Bào Điến đang đứng trước mặt mình.
*..” Đào Anh Thy ngượng ngùng, đi một vòng
lại trở về chỗ cũ rồi?
*Xin hỏi cầu thang ở đâu?”
“Phía trước, rẽ phải” Bào Điển chỉ cho cô.
“Cảm ơn”
Đào Anh Thy đi ra khỏi Minh Uyến, chạy về
phía cửa lớn.
Đang là ban ngày nên có thể phân biệt
phương hướng, Đào Anh Thy nhìn rừng cây rộng
lớn, có cảm giác giống như cung điện Minh Uyển
này bị rừng cây bao quanh bên trong.
Không nhìn thấy nhà của người nào khác.
Đào Anh Thy đi ba mươi phút mới thoát khỏi,
vừa đi vừa chửi thề. Trương Thiên Di gọi điện tới
hỏi cô vì sao chưa đi làm, cô liền xin nghỉ nửa ngày.
Trải qua một đêm kinh hoàng, Đào Anh Thy
cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề
Tư Hải Minh không phải nhất thời tức giận.