Chương 966: Không tìm thấy mẹ
Bào Điển ôm lấy Bảo Nam.
Bảo Long lại đá chân: “Con muốn tìm ba!”
Sáu nhóc con cùng gào thét trong xe làm Bào Điển cực kỳ choáng váng.
Thật sự không thể ôm hết một lúc sáu đứa bé được!
Nhưng không còn cách nào khác, nếu như lúc này ông ta mặc kệ thì còn ai vào đây quan tâm bọn nhóc làm gì nữa? Thật sự để bọn nhóc chạy khắp nơi sao?
Lúc dừng lại trước biệt thự Minh Uyển, Bào Điển dỗ dành đủ thứ, sau đó người lái máy bay điều khiển dẫn bọn nhóc đi hóng mát. Cho dù lúc này dỗ xong rồi, nhưng sau này thì sao? Ăn cơm cũng đòi ba, trước khi ngủ còn ác liệt hơn nữa!
Buổi sáng tỉnh dậy đã chạy trước vào phòng mẹ, không thấy người đâu lại hỏi vì sao không nhìn thấy mẹ.
Bào Điển trả lời thế nào? Mỗi ngày đều lấy cớ lừa gạt bọn nhóc!
“Vậy nhé, ông có thể dẫn bọn còn đi nhìn mẹ, chẳng qua nếu như mẹ không ở đó thì các con ngoan ngoãn quay về biệt thự Minh Uyển với ông nhé. Được không?” Bào Điển hỏi.
Bảo Nam và Bảo Long ngừng việc đạp cửa khóc lóc om sòm lăn qua lăn lại, thu lại tiếng khóc, khuôn mặt nhỏ nhắn khóc đến đỏ bừng nhìn Bào Điển, siêu đáng yêu.
“Thật đấy, chúng ta sẽ đi ngay bây giờ. Được không?”
“Vâng!” Sáu bé con lập tức nín khóc mỉm cười.
Bào Điển không lừa gạt bọn nhóc.
Ông ta nghĩ nên dẫn bọn nhóc đến đó, để bọn nhóc biết mẹ đang làm việc, không phải không quay về biệt thự Minh Uyển, để các nhóc bình tĩnh lại.
Xe tiến vào khu chung cư, sau đó bước từ trên xe xuống.
Sáu bé con giống như chim cánh cụt nhỏ được thả ra, nhảy lên thang máy rồi chạy đi, vui sướng đáng yêu.
Cửa thang máy mở ra, sáu bé con muốn đi đến bên trong, đúng lúc đụng phải người bên trong.
Cơ thể béo tròn núc ních của Bảo Nam bị đâm nên hơi lung lay, nhanh chóng ngã ngược xuống nhưng được một bàn tay kịp thời đỡ lấy.
“Coi chừng đấy” Tư Lệnh Sơn ngồi xổm người xuống, nhìn sáu đứa nhóc trước mặt, trong mắt mang theo cưng chiều: “Đến tìm mẹ các con sao?”
Sáu bé con đáng yêu nhìn người lạ trước mắt, vẻ mặt chấm hỏi.
Bào Điển gặp Tư Lệnh Sơn, hơi xoay người nói: “Bọn nhỏ làm loạn muốn gặp mẹ, cho nên tôi dẫn chúng tới đây nhìn”
“Tôi có gõ cửa nhưng không có ai” Tư Lệnh Sơn nói.
Bảo Nam không thể chấp nhận được, mắt to ngập tràn nước mắt.
Bảo Long cũng rưng rưng nước mắt.
“A… Bảo An ấm ức nói.
“Mẹ không ở đây…” Bảo Vỹ khóc.
“Mẹ không ở cùng ba sao? Em muốn ba cơ…”
Bảo Hân vừa gào thét vừa nói.
Sáu nhóc mang theo chờ mong tới đây, hiện tại lại nói cho bọn nhóc mẹ không ở đây, làm bọn nhóc rất đau lòng.
Tư Lệnh Sơn nhìn về phía Bào Điển, khuôn mặt Bào Điển khó xử, không khỏi hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế? Hai người kia không quan tâm con cái à?”
Bào Điển không nói nên lời: ‘Không phải, bận quá…
“Đào Anh Thy ở cùng Hải Minh sao?”
“…Ở cùng một chỗ…” Bào Điển nói.
“Nếu như ở cùng nhau thì sao lại đưa bọn nhóc đến đây? Bọn chúng ở đâu?” Tư Lệnh Sơn hỏi.
Bào Điển ấp úng không nói nên lời.
Tư Lệnh Sơn phát hiện chuyện gì đó không đúng, hỏi: “Có phải là có chuyện gì không?”
Bào Điển nhìn về phía Tư Lệnh Sơn, sau đó lại nhìn khuôn mặt ấm ức chừng chực nước mắt của sáu bé con, còn phải đến chăm sóc ngài Hải Minh không bình thường trong bệnh viện, nghĩ rằng ba của ngài Hải Minh có thể giúp đỡ được chút chuyện: “Ông chủ đến biệt thự Minh Uyển sao?
Đúng lúc tôi cũng đón mấy nhóc trở về” Bào Điển nói.
Tư Lệnh Sơn sững sờ, giống như Bào Điển có thể làm chủ được chuyện này.
Nhưng lại mơ hồ cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy…
Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!