Chương 976: Hoàn toàn thất bại
Hiện giờ vẫn có hiệu quả như cũ.
Nhưng Bào Điển vẫn tự cổ vũ cho mình, ông ta không thể lại nói cô Đào chưa chết được, nếu không không biết đến bao giờ ngài Hải Minh mới phấn chấn lại được.
“Ngài Hải Minh, nếu như hôm nay ngài định giết tôi thì tôi cũng không thể nói dối được! Cô Đào… cô ấy đã chết rồi. Ngài… ngài không thể cứ thế này mãi được, bọn trẻ đã mất đi mẹ, chúng không thể lại mất đi ba nữa”
Ánh mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm ra bên ngoài của Tư Hải Minh nhìn lại: “Ra ngoài…”
Bào Điển không biết anh đang nghĩ những gì, ông ta nói: “Vậy ngài ăn cơm đi, lát nữa tôi sẽ tới dọn dẹp”
Rồi một tiếng sau ông ta quay lại, phát hiện ra cơm vẫn còn nguyên đó.
Tư thể ngồi dưới đất của ngài Hải Minh từ khi bước vào phòng vẫn không thay đổi.
“Ngài Hải Minh, cơm canh nguội cả rồi, để tôi mang một phần khác cho ngài…”
“Bê đi”
“Ngài Hải Minh..” Bào Điển còn định nói gì đó nhưng lại nói không thành lời, cuối cùng ông ta chỉ có thể thở dài một cái rồi rời đi.
Ông ta nghĩ có lẽ qua hai ngày nữa Tư Hải Minh sẽ nghĩ thông suốt thôi! Lúc trước ở bệnh viện, cũng may bây giờ ở biệt thự Minh Uyển, anh cũng không nói muốn đi tìm Đào Anh Thy nữa. Sự việc sẽ luôn phát triển ở một mặt tốt nào đó…
Không biết Tư Hải Minh đã ngồi dưới đất bao lâu, anh đứng dậy rồi đi đến ban công, đứng im trước lan can.
Anh muốn vạch ra con đường tương lai mình phải đi như thế nào nhưng mỗi một bước lại khiến trái tim anh đau đớn vô cớ, đau đớn theo máu lan ra khắp cơ thể, tập trung ở đôi mắt đen, hiện ra tia máu đỏ.
Anh thật sự thất bại, hoàn toàn thất bại.
Anh dời ánh mắt rồi xoay người ra khỏi phòng ngủ.
Anh đi đến căn phòng trước kia Đào Anh Thy từng sống rồi đi tới phòng ngủ.
Không có thứ gì cả, anh đi một vòng, đến cả mùi hương của cô anh cũng không ngửi được.
Anh ngồi bên mép giường, bàn tay xoa nhẹ ga trải giường, gối đầu, đều không có thứ gì cả.
Giống như cuối cùng cô tàn nhãn tự thiêu thành bộ xương, không để lại thứ gì cho anh.
Bào Điển sợ sáu đứa trẻ sẽ bị Tư Hải Minh dọa sợ nên đã bảo người giúp việc đưa chúng đến khu vui chơi giải trí chơi đùa.
Bảo Nam vốn đang chơi đùa nhưng sau đó lại lén trốn đi.
Cậu bé chạy tới phòng ba, cậu muốn nhìn xem ba đang làm gì.
Hừ, tại sao ba lại không đánh cậu chứ, là đang mặc kệ cậu thích làm gì thì làm ư, cậu đã tức giận mấy ngày rồi nhé.
Bảo Nam không tìm thấy ba trong phòng, khuôn mặt ngơ ngác đầy nghỉ ngờ…
“A, rượu” Bảo Nam đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, cậu bé nhanh chóng chạy xuống dưới tầng.
Cậu bé biết chỗ ba mình uống rượu, chắc hẳn ba đang uống rượu ở đó rồi.
Miệng nói ghét ba lắm nhưng lại không kiềm chế được mà đi tìm ba.
Bảo Nam chạy tới hầm rượu, cậu mở cửa ra rồi đi vào.
“Hả?” đầu Bảo Nam nhìn trái rồi nhìn phải, cậu bé ngơ ngác không nhìn thấy bóng dáng của ba mình đâu.
Sao ba lại không ở đây nhỉ?
Ba ơi…
Đúng lúc này Bảo Nam lại nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài, cậu bé bị dọa sợ nên đã nhanh chóng trốn sau giá để rượu.
Tư Hải Minh đi vào hầm rượu đóng cửa rồi khóa cửa lại.
Anh cầm lấy rượu rồi đi đến ngồi xuống sô pha, tự rót rượu cho mình.
Rót đầy một ly rồi mạnh mẽ uống hết vào miệng. Nhưng đau đớn ở ngực vẫn không vơi bớt đi chút nào, dường như sẽ chẳng thể nào tốt lên được…
Mỗi một giờ mỗi một giây mỗi một phút mỗi một giây anh đều cảm thấy đau, anh cũng sắp quên đi cảm giác vui vẻ là gì rồi…
Tư Hải Minh tiếp tục rót rượu.
Nhìn thấy rượu được rót vào ly một cách từ từ, vẻ mặt anh đờ đẫn.
Cái sai lớn nhất của anh là gì nhỉ? Có phải là đêm đó anh không nên để cô rời đi, hay là không nên nhốt cô lại khiến cô tổn thương không nhỉ…
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!