Chương 994
Suy nghĩ kín đáo rồi đột nhiên anh nhớ đến cái gì Lúc đó anh nghe thấy giọng nói của cô, cô đang đó. gọi..
“Hành… Chi? Tần… Hành Chi?” Tư Hải Minh nhớ lại.
Chương Vĩ hơi nhíu mày, Tần Hành Chi? Hình như anh ta nghe thấy cái tên này ở đâu rồi ý…
Lúc này điện thoại của Hạ Khôi vang lên, cắt đứt mạch suy nghĩ của anh.
Tư Hải Minh vội vàng hỏi: “Đang ở đâu?”
“Đó là biển số xe cơ mật” Hạ Khôi cúp máy: “Không có cách nào điều tra ra được.”
“Cơ mật ư?” Chương Vĩ ngạc nhiên, anh ta nhìn về phía ngài Hải Minh.
“Có tìm được chiếc xe đó đi về đâu không?” Sắc mặt Tư Hải Minh lạnh lùng căng cứng, bởi vì nôn nóng cho nên trong đôi mắt tỏa ra vẻ lạnh lẽo.
“Không có.”
“Nếu biển số xe là cơ mật vậy thì chỉ có thể nói là thể lực của người này rất lớn. Thế nên dù tôi có cho người đi hỏi khắp hang cùng ngõ hẻm, đi từng nhà để điều tra thì cũng sẽ không điều tra được gì. Hơn nữa vụ nổ súng ở quán bar hình như đã được cấp trên cho phép rồi.
Hạ Khôi nhướng lông mày, anh ta cảm thấy thể lực của đối phương không nhỏ.
Anh ta nhìn Tư Hải Minh: “Anh có chắc người anh muốn tìm có thể lực lớn như thế này không? Tôi nhớ hình như Đào Anh Thy chỉ là một cô gái bình thường thôi mà?”
Gương mặt của Tư Hải Minh trầm xuống, cơ thể anh cứng ngắc, dường như đang phải chịu nỗi sợ hãi và nôn nóng cực lớn vậy.
Hơi thở của anh trở nên nặng nề.
Ánh mắt anh gấp gáp tìm kiếm gương mặt trong trí nhớ, anh nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, gương mặt giống y hệt Đào Anh Thy trong đôi mắt đen dần dần được khắc ghi vào đầu anh, khiến hốc mắt anh đỏ ửng.
Anh không thể chấp nhận cô không phải là người trong lòng anh.
Lẽ nào thật sự chỉ là người giống người thôi sao? Hay là cô bị bệnh rồi..
“Ngài Hải Minh…” Chương Vĩ còn muốn nói gì nữa nhưng lại thấy Tư Hải Minh ngã xuống.
“Này!” Hạ Khôi vội vàng chạy lên phía trước đỡ lấy anh. Tư Hải Minh không cảm kích đẩy anh ta ra: “Ra ngoài đi.”
Nói xong anh xoay lưng lại nhìn màn đêm vô tận bên ngoài. “Có chuyện gì thì gọi điện cho tôi.” Hạ Khôi nói một câu rồi rời khỏi phòng.
Chương Vĩ nhìn anh không nói một câu nào, anh ta không đành lòng nhìn ngài Hải Minh bị đau khổ vây khốn lấy.
Chương Vĩ thật sự mong rằng người phụ nữ đó là Đào Anh Thy, cho dù không phải là cô ấy thì giữ một người có gương mặt giống hệt cô ấy ở bên cạnh ngài
Hải Minh thì cũng coi như là một kiểu an ủi.
Trên máy bay, Đế Anh Thy nằm trong phòng ngủ say giấc.
Còn Tần Hành Chi thì ngồi trên ghế sô pha, anh ta đối diện với ba anh trai, giống như bị thế lực độc ác đáng sợ nào đó nhìn chằm chằm vậy. Trong lòng hoảng sợ.
Sau khi anh ta kể rõ đầu đuôi câu chuyện ra cho ba anh nghe thì Tần Hành Chi vô thức nuốt nước bọt.
Đế Bắc Lâm nhanh chóng hỏi: “Yết hầu khó chịu à? Có muốn anh đây khám cho cậu không?”
“Dạ thôi không cần đâu ạ, không cần đâu, yết hầu của em rất tốt.” Tần Hành Chi vội vàng từ chối.
Nói đùa gì vậy trời? Nếu mà để anh ba khám bệnh cho anh ta thì không đơn giản chỉ là chuyện yết hầu khó chịu thôi không đâu, sẽ là đau khắp người đấy.
Đế Hạo Thiên hỏi: “Không còn việc khác nữa à? Ví dụ như còn gặp được người nào khác nữa không?”
“Không gặp ai ạ, lúc bọn em xuống núi tuyết chuẩn bị quay về thì đúng lúc đi ngang qua quán bar.
Em muốn dẫn Đế Anh Thy đi ngắm nhìn thế giới nhưng không ngờ lại gặp phải chuyện thế này.” Tân Hành Chi nói.
Đế Hoàng Minh đang cầm điện thoại của Đế Anh
Thy xem ảnh chụp ngước mắt lên, đôi mắt lạnh lùng nhìn anh ta. Tần Hành Chi nuốt nước bọt, ánh mắt né tránh: “Em xin lỗi anh cả, em biết mình không nên dẫn em ấy đến một nơi như vậy, lần sau em sẽ không thế nữa.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!