Tiểu Úc không biết những phụ nữ khác thất tình thì tâm trạng như thế nào. Có đau khổ hay không? Có bị tổn thương hay không?
Còn cô, cũng đau khổ một chút, bị tổn thương một chút, nhưng chỉ là một chút mà thôi!
Có điều, một chút tổn thương thì chẳng thay đổi được điều gì cả. Trái đất không thể ngừng quay, nước biển chẳng thể cạn, oxy trong không khí càng không thể biến mất. Cho nên cô cần phải sống thật tốt, thật trọn vẹn và đủ đầy…
Ban ngày, cô tranh thủ thời gian đi học, bất kể môn đó cô có chọn hay không, có liên quan tới chuyên ngành của cô hay không, cứ chỗ nào có giờ học là thấy bóng dáng cô ở đó. Buổi tối, khi không có giờ học, cô tới trung tâm thể dục tập Yoga, hòa mình vào giai điệu chậm rãi để bản thân trải nghiệm những giới hạn của cơ thể rồi tự nhủ: con người khi đủ quyết tâm thì không có việc gì không thể làm được!
Cứ đến cuối tuần, cô lại kéo Lăng Lăng đi dạo phố. Những chiếc váy bò siêu ngắn, những chiếc bohemieng bằng lụa, những bộ đầm tinh tế, những trang phục dạ hội gợi cảm… chỉ cần mặc vào thấy đẹp là cô mua, không thèm tính xem mình có cơ hội diện chúng hay không. Sau khi đi dạo phố, cô lại cùng Lăng Lăng đi spa massage toàn thân bằng tinh dầu thơm, nhắm mặt lại, lặng lẽ ngủ một lúc. Sau đó, tinh thần sảng khoái cô quay về nhà, cùng ăn bữa tối thịnh soạn với bố mẹ, cùng ngồi trên sofa đọc báo với ông nội.
Về chuyện của cô với Âu Dương Y Phàm, bố mẹ với ông nội cuối cùng cũng không hỏi nữa, việc này thực sự phải cảm ơn tài diễn xuất tuyệt vời của cô, không uổng công cô bao năm qua làm chân loăng quăng trong câu lạc bộ Kịch nói của trường.
Đó là sau sinh nhật cô một ngày, xét thấy tai họa do mình gây ra thì mình phải tự giải quyết, lẩn tránh không phải là biện pháp, những việc cần đối diện vẫn phải đối diện. Sau một đêm nghỉ lại Tân Tân Phường, cô về thẳng nhà. Vừa bước vào nhà, cô đã thấy bố mẹ và ông nội ngồi đợi cô, nét mặt hằm hằm như muốn băm vằm cô thành trăm mảnh. Vào thời khắc quan trọng này, kỹ năng diễn xuất của cô đột nhiên phát huy hết công lực.
“Con đánh anh ta là con đã sai rồi…” Cô hít một hơi thật sâu, cố nặn ra vài giọt nước mắt, nói tiếp: “Nhưng bố mẹ có biết anh ta đã đối xử với con như thế nào không? Anh ta khiến con cam tâm tình nguyện yêu anh ta nhưng thực ra lại bỡn cợt con… Con sau bao đêm khóc ròng không ngủ mới có thể bình tâm trở lại…”
Quả nhiên cô đọc tiểu thuyết ngôn tình thật không vô ích, kỹ năng diễn xuất của cô càng lúc càng xuất sắc,lời thoại bi thương cùng những giọt nước mắt thi nhau tuôn rơi khiến ông nội từ nhỏ đã rất thương cô cũng không tức giận nữa, xót xa lau nước mắt cho cô.
“Bố mẹ bắt con phải lấy một người như vậy đấy, bố mẹ có biết không? Nếu không phải hôm qua con tình cờ gặp anh ta, con thậm chí còn không biết tên tiếng Trung của anh ta là Âu Dương Y Phàm!”
Không đợi cho mọi người kịp phản ứng, cô ôm mặt nức nở chạy về phòng, đóng sầm cửa lại. Sau đó, cô nghe thấy tiếng quát tháo ầm ĩ của bố ở dưới nhà: “Âu Dương Y Phàm, cậu hãy nói rõ mọi chuyện cho tôi nghe xem nào! Rốt cuộc cậu đã làm gì con gái tôi rồi hả?”
Cô vểnh tai nhưng không nghe được đoạn sau. Sau đó, khi cô nhìn người mẹ vốn thông minh, tháo vát kéo tay cô rơi lệ, cô lại cảm thấy hơi áy náy.
Cô hạ quyết tâm, sau này tuyệt đối không diễn lại những màn kịch bi thương như thế này nữa!
Còn Âu Dương Y Phàm, anh ta tìm cô không chỉ một lần, hy vọng có thể cứu vãn chút gì đó. Anh ta thậm chí còn tới nhà cô đích thân xin lỗi, hy vọng cô có thể tha thứ. Cô đã nói với anh ta một cách rất nghiêm túc, cô đã tha thứ cho anh ta rồi, đề nghị anh ta đừng bận tâm tới những việc đã xảy ra trước kia nữa, tiếp đãi anh ta rất tử tế, chu đáo, tận tình, cô còn thấy cảm động về sự bao dung và nhiệt tình của chính mình nữa, nhưng anh ta vẫn không biết cảm kích, kiên nhẫn tìm cô để xin lỗi.
Sau đó, để đề phòng bản thân một ngày nào đó lập trường không còn được kiên định, lại bị mê hoặc bởi sắc đẹp và những lời ngọt ngào của anh ta, cô kiên quyết nói với anh ta: “Anh mà còn ép tôi, ngày mai tôi sẽ tìm một người đàn ông để lấy làm chồng… Hiện giờ tìm một người đàn ông kém anh thì khó, muốn tìm một người hơn anh thì nhắm mắt cũng tóm được cả đống.”
Anh ta đương nhiên khuyên cô cần có trách nhiệm với hạnh phúc tương lai của chính mình.
Cô cười lạnh lùng. “ Lấy anh, tôi mới không có trách nhiệm với hạnh phúc của chính mình đấy!”
Sau hôm đó, anh ta đã hoàn toàn hết hy vọng, không làm phiền cô nữa.
Cuộc sống của cô yên tĩnh trở lại, cô tiếp tục sống cuộc sống đầy đủ và tích cực, nhưng không thể ngăn nổi nỗi nhớ nhung. Cứ đến mười một giờ đêm, cô lại nhớ tới anh ta, thẫn thờ ngồi nhìn chiếc di động, nhớ tới những chuyện mà họ từng nói với nhau, từng câu vang lên rõ ràng bên tai cô…
“Nhìn gì tớ vậy?” Cô định thần lại, phát hiện Lăng Lăng đang nhìn mình chằm chằm, cô đánh rơi chiếc điện thoại khỏi tay.
“Tiểu Úc, thực sự cậu không cho anh ấy cơ hội nữa sao?”
“Cơ hội chỉ dành cho những người xứng đáng!”
“Cậu thực sự cho rằng anh ấy không xứng đáng sao?”
Tiểu Úc ngoái đầu nhìn Lăng Lăng, cô ấy vẫn đang nói chuyện với người bạn trên mạng của mình. Mỗi lần hình avatar nhỏ trên màn hình nhấp nháy, gương mặt trắng ngần của Lăng Lăng lại ửng hồng, ánh mắt trong veo đầy ngọt ngào. Cô tò mò liếc mắt nhìn, những dòng chữ trên màn hình không phải là những lời tỏ tình lâm ly bi đát nhưng lại thể hiện được sự quan tâm chu đáo hết mực.
Dương Lam Hàng thực sự là một người đàn ông tốt, kiên nhẫn, chung tình!
Nhưng em họ của anh ta thì…
Cô bỗng thấy có chút ghen tỵ, cười khổ, nói: “Lăng Lăng, tớ muốn ra ngoài đi dạo.”
“Tớ đi cùng cậu.”
“Không cần đâu, tớ muốn yên tĩnh một mình.”
“Muộn thế này rồi…”
“Tớ không sao. Tớ muốn một mình!”
Lăng Lăng cũng không nì nèo nữa. “Vậy cậu cẩn thận nhé!”
Thành phố đã lên đèn, chuyện cũ như giấc mộng.
Tiểu Úc một mình bước đi trên con phố dài vắng vẻ, đầu óc cô mông lung, hai chân bước đi vô thức về một hướng.
Anh nhìn đường, đường vào giấc mộng rất hẹp.
Anh gặp em là sự tình cờ kỳ diệu nhất.
Sẽ có một ngày bí mật của anh được hé mở…
Giai điệu nghe vô cùng chói tai…
Tiểu Úc ngẩng đầu nhìn rất lâu mới phát hiện không biết từ lúc nào mình lại đi tới cái nơi mà có lần cô và Ivan từng tới hát.
Cô bước vào trong như người mất hồn. Đi tới quầy bar, nhìn tấm biển giới thiệu ở bên cạnh, cô mới biết đây không phải là một quán KTV thông thường mà là câu lạc bộ dành cho các hội viên. Cô đang định bỏ đi thì cô gái ở quầy bar cúi đầu lịch sự chào cô. “Tôi có thể giúp cô việc gì không?”
Cô chần chừ giây lát rồi hỏi: “Phòng Nhã Duyệt còn trống không?”
Nụ cười trên gương mặt cô gái phục vụ trở nên cứng đờ, cô khách khí nói: “Xin lỗi, phòng Nhã Duyệt là phòng chuyên dùng cho khách VIP của chúng tôi.”
“Tôi là bạn của anh ấy cũng không thể dùng sao?”
“Xin cô đợi một lát, tôi đi hỏi quản lý.”
Cô nhân viễn phục vụ đi vào trong chưa bao lâu, quản lý đã bước ra, thái độ vô cùng nhiệt tình, dẫn cô vào trong phòng, còn mang đến đủ loại hoa quả và đồ điểm tâm. Sắp xếp xong mọi việc, quản lý còn hỏi cô có cần gì nữa không, cô liếc mắt nhìn những đồ ăn ngon trước mặt, mệt mỏi ngồi dựa vào sofa. “Một chai Hennessy.”
Phải rồi, đây mới chính là thứ cô cần.
Sau khi mang Hennessy tới, quản lý bèn rời đi, cả căn phòng rộng thênh thang chỉ còn lại một mình cô. Rót một ly Hennessy, thứ dung dịch màu hổ phách chảy trong ly, thấm đẫm màu u tối.
Uống một ngụm rượu, vị cay nồng từ miệng chảy vào huyết quản, cuối cùng ngưng lại nơi đáy mắt.
Mắt cô cay sè, nước mắt trào ra, nỗi nhớ nhung kiềm chế bấy lâu nay, trong đêm tối không ai bên cạnh, vỡ òa, sụp đổ…
Cô cầm lấy điện thoại, màn hình đen sì bởi cô đã cài đặt chế độ tự động tắt máy lúc mười một giờ.
Không phải cô không muốn bật mà là cô sợ khi bật máy, cô sẽ hy vọng nó đổ chuông. Cô thà tắt máy, tự lừa dối bản thân rằng, nó không đổ chuông là vì đang tắt máy!
Thời gian vừa qua, cô không ngừng nói với bản thân rằng, mình sống rất tốt, mình có người thân, có bạn bè, mình xinh đẹp, cuộc sống của mình đầy đủ, trọn vẹn, làm gì có ai sống tốt bằng mình chứ?!
Kỳ thực, đó chẳng qua chỉ là tự lừa dối bản thân mà thôi.
Lại uống thêm một ly nữa, nỗi nhớ như thấm tận xương. Cô bật điện thoại, chờ đợi, chờ đợi, nhưng nó vẫn không đổ chuông.
Tiểu Úc cuối cùng đã hiểu tình yêu là gì… Là hành hạ người ta đến chết, là khiến người ta mỏi mòn chờ đợi đến nỗi chết vẫn không cam tâm.
Đứng trước tình yêu, không có người phụ nữ nào có thể kiêu hãnh. Ngay cả người luôn tự nhận mình là kẻ vô tư, vô tâm như cô, khi rơi vào lưới tình, vẻ ung dung tự tại chẳng qua chỉ là để che mắt người khác mà thôi…
Trời gần sáng, cửa phòng bị đẩy ra, không biết do cô không nghe thấy tiếng gõ cửa hay người đàn ông bước vào không hề gõ cửa. Tiểu Úc đang định trách mắng thái độ bất lịch sự của anh ta thì nhìn thấy trước mặt mình là một người đàn ông mặc com lê lịch sự, thản nhiên ngồi xuống chiếc sofa bên phải cô như thể đây là chốn không người, chăm chú nhìn cô…
Không cần phải đoán, chỉ dựa vào gương mặt gợi cảm, ánh mắt vô lễ và cơ thể rắn chắc đó, cô lập tức biết anh ta làm công việc gì.
“Tôi không cần, cảm ơn!” Nói xong, cô tiếp tục hát: “Anh gặp em là sự tình cờ kỳ diệu nhất, sẽ có một ngày bí mật của anh được hé mở…”
Bài hát đã hát đi hát lại hai lần, Hennessy cũng đã uống hết hơn nửa chai, anh ta vẫn không có ý định rời đi, Tiểu Úc đặt micro xuống, nhìn anh ta.
Gương mặt anh ta không có chút biểu cảm, tỏ ra là một người đàn ông rất cương nghị và lạnh lùng, ánh mắt thâm trầm khó hiểu.
Trước kia, cô luôn cho rằng những người đàn ông làm thứ dịch vụ đặc biệt đó đều có một vẻ mặt rất hèn hạ, không ngờ ở anh ta lại toát lên vẻ hấp dẫn như thế này, không cần bất kỳ hành động và lời nói nào, dường như sự tồn tại của anh ta đã là một sự uy hiếp và bức bách. Một người đàn ông khiêu khích như vậy có lẽ giá của một đêm cũng không hề rẻ!
“Tôi không có hứng thú với anh!” Cô nhấn mạnh một lần nữa.
Anh ta vẫn không tỏ thái độ gì cả.
“Tôi chỉ đang thất tình mà thôi, không đến mức phải tự hủy hoại bản thân đâu.”
Cuối cùng anh ta cũng có chút phản ứng, nhìn cô đầy kinh ngạc rồi lại cúi xuống nhìn cơ thể mình, tuy nhiên vẫn không hề có ý định rời đi.
“Anh không đi? Được rồi, vậy tôi sẽ đi!” Tiểu Úc hơi lảo đảo đứng dậy đi ra ngoài cửa, không ngờ vừa định mở cửa, anh ta đã bước nhanh tới mở cửa giúp cô, còn ân cần chìa một cánh tay ra, ra hiệu cô có thể dựa vào mình.
Cô đang định từ chối thì người đàn ông lại mặt nói: “Quan tiểu thư, tôi tới đón cô về nhà.”
“Anh biết tôi?”
“Quan lão gia lo cô một mình ở ngoài gặp nguy hiểm cho nên cử tôi tới đón cô về nhà!”
“Ồ!” Thì ra là vệ sĩ mà bố tìm cho cô.
Ngôi nhà mà cô luôn không cảm nhận được sự ấm áp đó giờ đây bắt đầu khiến cô thấy nhớ nhung.
“Được, vậy chúng ta về thôi.”
…
Sau khi Tiểu Úc rời đi dưới sự bảo vệ của vệ sĩ, một bóng người cao gầy bước vào phòng, ngồi xuống vị trí mà cô vừa ngồi, cầm nửa chai rượu mà cô vừa uống, chậm rãi thưởng thức. Rượu chảy vào miệng, vị vừa mặn vừa chát…
Trên ly rượu vẫn còn dấu môi của cô, trên sofa vẫn còn hơi ấm của cô. Âu Dương Y Phàm cầm ly rượu lên, rượu như có thuốc độc, sau khi uống vào, lục phủ ngũ tạng của anh bỗng trở nên quặn thắt, tim anh như muốn nổ tung.
Anh từng hỏi bản thân, anh yêu Lâm Nhĩ Tích nhiều hơn hay yêu Tiểu Úc nhiều hơn? Không có câu trả lời!
Thời gian vừa qua, cuối cùng anh đã tìm được câu trả lời. Khi Lâm Nhĩ Tích rời xa anh, anh cảm thấy nhớ nhung, cảm thấy hụt hẫng, nhưng anh chưa từng muốn đi giành lại. Thời gian Tiểu Úc rời xa anh, anh luôn day dứt một việc: Chuyện của họ kết thúc như thế này sao? Liệu có còn khả năng cứu vãn…
Anh thậm chí còn đứng trên đỉnh núi, nhìn cảnh đêm dưới ánh trăng, ngẫm nghĩ một vấn đề: Âu Dương Y Phàm và Ivan ngoài khác nhau cái tên, rốt cuộc còn có chỗ nào khác nhau nữa?!
Cô đã yêu anh, tại sao không thể cho anh một cơ hội?
Bởi vì anh là Âu Dương Y Phàm? Hay bởi vì tình yêu cô dành cho Ivan quá sâu đậm, tới mức cô thà chôn vùi vĩnh viễn cái mộng tưởng hoàn mỹ này chứ không muốn để anh phá vỡ, hủy hoại.
Âu Dương Y Phàm lại cầm ly rượu lên, nhấp một ngụm, nước mắt lã chã tuôn rơi, cuối cùng anh đã được nếm mùi vị ái tình. Thì ra tình yêu là một tình cảm tương hỗ, cô cười vì anh, anh cũng muốn cười; cô đau khổ vì anh, anh còn đau khổ hơn cả cô…
Cô bi thương vì anh, anh càng bi thương hơn.
Cô khóc vì anh… tim anh đang ứa máu…
Nhưng anh có thể làm được gì đây?
Anh vứt bỏ tự trọng, cầu xin cô tha thứ, cô kiên quyết từ chối.
Anh tình nguyện làm mọi việc vì cô nhưng anh không thể khiến bản thân không phải là Âu Dương Y Phàm.
Nếu trách, chỉ trách lúc đầu anh đã coi cuộc tình này như một trò chơi, đã không nghiêm túc. Lúc đầu, do hiếu kỳ anh muốn tìm hiểu cô, đi chơi với cô, tranh luận với cô, anh cảm thấy rất thú vị, cuộc sống đơn điệu, tẻ nhạt của anh trở nên lung linh, rực rỡ trong cái tư duy đáng yêu và những lời châm biếm, đả kích của cô, Dần dần, sự hiếu kỳ trở thành sở thích, từ người đi chinh phục anh trở thành tù binh, cuộc sống của anh vì cô mà đi lệch quỹ đạo, nhưng cuộc tình này lại kết thúc hoàn toàn ngoài dự liệu của anh.
Anh yêu cô vào chính lúc cô quay người bỏ đi đó. Bóng dáng đầy đau thương của cô, câu nói cuối cùng của cô: “Muốn anh là Ivan, muốn anh không phải là Âu Dương Y Phàm, nhưng anh là… Đừng lãng phí thêm thời gian và tình cảm của nhau nữa, chúng ta hãy kết thúc ở đây đi!” Đây là sự bế tắc gì vậy? Nhưng cô vẫn quyết định, cương quyết và dứt khoát!
Âu Dương Y Phàm uống cạn chỗ rượu còn lại.
Anh tuyệt đối sẽ không từ bỏ!
Bất luận phải dùng cách gì, anh nhất định phải đưa cô tiến vào lễ đường kết hôn!