Giới thiệu xong, Quan Thiên Nguyên nhiệt tình vỗ vai Ivan, đưa mắt nhìn phía sau anh, hỏi: “Sao chỉ có một mình cháu vậy?”
“Bởi vì quá gấp… cháu sợ lại tới muộn một lần nữa…” Khi trả lời, Ivan cố tình nháy mắt với cô, mỉm cười đầy vẻ ám muội. “Cho nên cháu từ công ty tới thẳng đây. Cháu vừa gọi điện, bố mẹ cháu cũng sắp đến rồi ạ!”
“Ivan… Âu Dương Y Phàm?!” Tư duy hằng ngày vốn khá nhanh nhạy của Tiểu Úc đột nhiên bãi công, chỉ nhớ được duy nhất cái câu nói đó của Lăng Lăng: “Anh ta từng có bao nhiêu người phụ nữ, dùng CPU dual-core cũng không thống kê hết được đâu… Đánh giá một nữ minh tinh có nổi tiếng hay không, đẹp hay không chỉ cần xem cô ta có scandal nào với anh ta hay không! Người phụ nữ nào mà yêu anh ta thì thật sống không bằng chết…”
Ivan chìa tay về phía cô, mỉm cười ranh mãnh. “Lần đầu gặp mặt, mong được chỉ giáo, vị hôn thê đáng yêu của anh…”
Vị hôn thê?! Cô tức tới mức nghẹn họng.
Trong giây lát, hàng loạt ký ức trong cái đầu đang bãi công của cô trỗi dậy.
Lần đầu tiên gặp mặt, khi nghe thấy tên cô, anh ta đã mỉm cười vẻ vô cùng hứng thú.
Lần thứ hai gặp mặt, cô đã ra sức giễu cợt, thậm chí còn chửi bới anh ta, anh ta chỉ cười, đưa cho cô cốc nước, để cô ngọt giọng.
Mỗi tối anh ta gọi điện cho cô, lặng lẽ bước vào trái tim cô. Lăng Lăng đã từng nó anh ta là cao thủ tình trường, vậy mà cô không tin.
Anh là là Âu Dương Y Phàm, chẳng trách…
Chẳng trách khi cô nói Âu Dương Y Phàm là vị hôn phu của cô, anh ta lại tỏ ra thản nhiên đến vậy, thì ra anh ta đã sớm biết cô chỉ nói dối.
Chẳng trách mới quen cô được một ngày, anh ta đã tới theo đuổi, tán tỉnh cô, thì ra là theo lệnh của bố mẹ.
Thì ra từ trước đến nay anh ta đều lừa dối cô!
Ngọn lửa phẫn nộ rừng rực cháy trong huyết quản của cô, càng lúc càng mãnh liệt, cô không chút do dự cầm cốc trà vừa uống ban nãy lên, đập thẳng vào gương mặt đang mỉm cười khả ố đó.
Chiếc cốc vỡ vụn trong tay cô.
…
Cô dường như nghe thấy tiếng kêu thất thanh của bố mẹ: “Tiểu Úc!”
Cô dường như nhìn thấy sự sửng sốt của bố mẹ Âu Dương Y Phàm ở ngoài cửa.
Cô dường như nhìn thấy những giọt máu đang chầm chậm chảy xuống từ trán anh ta.
Tất cả đều mơ hồ như một cơn ác mộng. Trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ, phải thoát khỏi cơn ác mộng đáng sợ này. Không nghĩ gì nữa, cô xách váy lao ra khỏi phòng, khi đi đang qua Âu Dương Y Phàm, những giọt nước mắt vội vã rơi.
“Tiểu Úc!” Âu Dương Y Phàm đuổi theo tới hành lang, nắm chặt cánh tay cô, dùng hết sức đẩy người cô vào sát tường. “Em nghe anh giải thích đã!”
“Anh không cần phải giải thích, tôi hiểu cả rồi!” Cô nhấn mạnh từng từ:
“Anh Âu Dương! Về sự hiểu lầm của lần gặp mặt đầu tiên giữa hai chúng ta, tôi rất lấy làm tiếc, xin lỗi anh vì những lời tôi từng nói khiến anh bị tổn thương! Anh đại lượng bao dung, xin đừng cố chấp!”
“Đó chỉ là hiểu lầm, anh đã quên từ lâu rồi!”
“Vậy anh còn bám theo tôi làm gì? Ồ, tôi hiểu rồi, giờ tôi đã biết anh là cao thủ tình trường, xin bái phục! Anh có thể buông tha cho tôi được chưa?”
“Em!...” Âu Dương Y Phàm hít một hơi, cố gắng giải thích: “Anh không giận gì em cả, anh thực lòng thích em.”
Lưng cô chạm vào bức tường lạnh giá cứng ngắc, rất đau, nhưng chỗ đau nhất không phải ở đó. Tiểu Úc cố gắng mấy lần mới cất giọng khàn khàn nói: “Sau khi anh tính được chính xác mình từng có bao nhiêu phụ nữ, hãy nói với tôi từ “thực lòng”.”
“Em và bọn họ không giống nhau!”
“Có gì không giống nhau chứ?! Tôi và Lâm Nhĩ Tích cũng không giống nhau sao?”
Âu Dương Y Phàm nhất thời không biết phải nói gì, kỳ thực đâu phải anh không biết câu trả lời.
Anh thích ở bên cạnh cô, ngay cả khi bị cô đả kích, bị cô chê bai, anh cũng cam tâm chấp nhận. Khi anh chán nản, cô mang đến cho anh sự mát lành của dòng suối ngọt, nhưng cảm giác đó rốt cuộc là gì, anh cũng không thể nói rõ được.
Sự im lặng của anh một lần nữa khiến mọi mộng tưởng của Tiểu Úc vỡ vụn, cô từ từ thu cánh tay lại. Lâm Nhĩ Tích nói đúng, người đàn ông này hoàn toàn không hiểu thế nào là tình yêu!
“Âu Dương Y Phàm, anh hoàn toàn không hiểu thế nào là tình yêu!”
Khi Tiểu Úc nhìn thấy sự phẫn nộ trong ánh mắt của anh, cô mới hiểu ra câu nói này đã làm tổn thương anh tới mức nào, nhưng cô không thể thu lại câu đó được nữa, cũng như tình cảm của cô dành cho anh cũng không thể lấy lại được nữa rồi.
Vùng vẫy thoát khỏi Âu Dương Y Phàm, cô quay người chạy ra khỏi khách sạn, gió lạnh thổi tung chiếc váy dài của cô, khiến cô cảm thấy cái lạnh như thấm vào tận xương.
Ánh tà dương đỏ rực màu máu, mây mù vần vũ.
Tiếng gió gào thét bên tai cô như lời thề chân thành mà anh ta từng nói: “Quan Tiểu Úc, anh sẽ chứng minh cho em thấy, anh nhất định sẽ cưa đổ em!”
Anh ta thành công rồi, anh ta đã khiến cô yêu anh ta.
Nhưng kết cục lại tàn khốc như thế này!
Hận anh ta, giận anh ta, đương nhiên rồi, nhưng cảm giác mãnh liệt nhất là thất vọng, thất vọng hoàn toàn về anh ta!
Một cuộc tình từng mang đến bao nhiêu niềm vui thì nhất định sẽ để lại bấy nhiêu vết thương lòng!
Lang thang không biết qua bao nhiêu con phố, Tiểu Úc quay trở về phòng trong ký túc xa. Cô không đủ sức để bật đèn, trong đêm tối, một mình nằm dài trên giường, bàu không khí xung quanh ngột ngạt khiến cô không thở nổi. Cô không muốn nghĩ gì nữa, không muốn nghĩ xem bố mẹ sẽ xin lỗi người nhà Âu Dương như thế nào, càng không muốn nghĩ xem ngày mai họ có thực sự đoạn tuyệt quan hệ với cô hay không.
Cứ cho là có đoạn tuyệt quan hệ đi nữa thì cũng là việc của ngài mai, hôm nay cô thực sự quá mệt rồi, không muốn suy nghĩ đến hậu quả nữa.
Điện thoại trong phòng đột nhiên đổ chuông, cả mấy trăm năm nó không hề đổ chuông, tiếng chuông vang lên đinh tai nhức óc. Cô không muốn nhấc máy, cũng không muốn nghe thấy giọng nói của bất kỳ ai, nhưng tiếng chuông điện thoại thực sự rất chói tai.
Cô nhấc ống nghe, bực bội nói: “Alô! Cần tìm ai?”
“Người đẹp! Chúc mừng sinh nhật!” Không ngờ đầu máy bên kia là giọng của Lăng Lăng.
Tim cô khẽ run lên, một giọt nước mắt lặng lẽ lăn xuống. “Cám ơn cậu!”
“Ban nãy nghe mọi người nói hôm nay là Mười lăm tớ mới nhớ ra, xin lỗi nhé, dạo này bận quá!”
“Không sao đâu!”
“Điện thoại của cậu sao tắt máy thế?”
“Không muốn bật!” Cô ỉu xìu nói.
“Cậu ở trong phòng một mình à?”
“Ừ, rất yên tĩnh!”
Lăng Lăng im lặng giây lát, dường như nhận ra sự bất thường của cô, bèn không hỏi nữa, chỉ cười nói: “Hay là cậu tới đây với tớ đi, tớ ở Tân Tân Phường, ngồi taxi nửa tiếng là tới, tớ sẽ giới thiệu mấy anh chàng đẹp trai trong khoa tớ cho cậu.”
Chỗ đó rất ồn ào, nghe có vẻ náo nhiệt càng khiến cô cảm thấy chỗ mình thật thê lương. “Tớ không đi đâu, tớ đâu có quen bọn họ chứ!”
“Cậu chỉ cần quen biết tớ và đồ ăn ngon trên bàn là đủ rồi.”
Nói cũng có lý. Dạ dày của cô cũng phải tán đồng với quan điểm của Lăng Lăng.
Tiểu Úc xoa xoa cái bụng trống rỗng, cô thực sự rất đói, từ trưa tới giờ chưa ăn cái gì, đói tới mức không đủ sức để đau khổ nữa.
Nghĩ đi nghĩ lại, thất tình thì có gì ghê gớm chứ, thay vì nằm đây tự hành hạ bản thân, buồn bã đau khổ sống qua ngày, chẳng bằng tìm một nơi náo nhiệt để cười, để vui quên mình, vứt bỏ mọi thứ đằng sau, không biết chừng khi tỉnh dậy sẽ quên hết tất cả, ngày hôm sau, mọi thứ lại bắt đầu từ đầu!
“Ừ! Tớ sẽ đi ngay bây giờ!”
“Vậy tớ sẽ ra cổng đợi cậu. Lát gặp nhau nhé!”
Tân Tân Phường là hội quán có lối kiến trúc kiểu hoa viên được xây dựng gần bờ biển, các phòng nghỉ và phòng ăn đều mang kiến trúc kiểu biệt thự, các căn biệt thự xen kẽ giữa những vườn hoa, tạo nên phong cảnh đặc sắc. Rất nhiều người chán ghét sự đông đúc và ồn ào của trung tâm thành phố cuối tuần thích tới đây nghỉ ngơi, hít thở bầu không khí trong lành. Đặc biệt là vào lúc tâm trạng không tốt, tới đây ngắm nhìn hoa cỏ, lòng người cũng thư thái hơn nhiều.
Tiểu Úc vừa xuống xe đã nhìn thấy Lăng Lăng đang đứng giữa những khóm hoa ở phía đối diện vẫy tay với cô. Cô hít một hơi thật sâu, mùi hương thơm ngát của hoa nhài xộc vào mũi, tâm trạng cô bỗng khá hơn rất nhiều. Đi theo Lăng Lăng vào trong nhà hàng, vừa nhìn thấy những gương mặt lạ hoắc khắp phòng, cô lại thấy hơi hối hận.
“Tớ đến có tiện không?”
“Đương nhiên là không sao, lát nữa cậu có thể ăn bao nhiêu thì cứ ăn, ăn cho thầy ấy sạt nghiệp!”
“Tớ muốn uống rượu, có Lafite năm 1982 không, lấy cho tớ hai chai!”
“Cậu cũng sành thật đấy! Lát nữa tớ sẽ ra quầy bar hỏi giúp cậu.” Lăng Lăng ôm eo cô, thân mật dựa vào cô, khi cười khẽ dụi gương mặt vào vai cô, đẹp mà không điệu. Tiểu Úc bất giác cảm thán, ngay đến những cô gái đáng yêu như thế này mà còn không đợi được hạnh phúc mình muốn, xem ra cũng chẳng nên trông chờ gì nhiều vào Nguyệt Hạ lão nhân1 sắp hết thời đó nữa.
1. Còn gọi là Nguyệt Lão, vị thần chuyên quản việc hôn nhân theo truyền thuyết Trung Quốc.
Sau khi ngồi xuống, Tiểu Úc lặng lẽ đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh, đúng lúc bắt gặp đôi mắt sâu như hồ nước mùa thu, chỉ thoáng liếc qua cô đã đoán được người đó là ai. Đó là Dương Lam Hàng, người được cả trường Đại học T công nhận là người đàn ông hấp dẫn nhất. Không có gì phải nghi ngờ, Giáo sư Dương rất đẹp trai, hoàn hảo không một khuyết điểm, nhưng đẹp trai đối với thầy ấy đã không còn là điều quan trọng nữa bởi vì thầy hấp dẫn người khác không phải bởi vẻ bề ngoài mà ở cái khí chất chỉ riêng có ở đàn ông Trung Quốc.
Vốn từ của cô ít ỏi, không tìm được từ nào thích hợp để hình dung về người này, khôi ngô, phóng khoáng không đủ để hình dung về tài năng của thầy; tao nhã, lịch thiệp không đủ để hình dung về thần thái của thầy; điềm đạm, trầm tĩnh không đủ để hình dung về cốt cách của thầy.
Nói tóm lại, sức hấp dẫn của thầy ấy bắt nguồn từ bên trong, là nhân cách.
Người đàn ông như thế này mà không theo đuổi được người con gái mình thích thì tám mươi phần trăm cô gái mà anh thích là người mù hoặc quan điểm thẩm mỹ quá kém, giống như Lăng Lăng đang ở bên cạnh cô vậy!
“Nhìn đủ chưa đấy?” Lăng Lăng kéo áo cô, chỉ vào chiếc đĩa trước mặt, trong đó không biết từ lúc nào đã chất đầy đồ ăn. “Mặc dù trông rất ngon nhưng cậu cũng cần phải nghĩ đến cảm giác của cái dạ dày chứ!”
“Đâu có! Quả nhiên danh bất hư truyền, có khí chất, có nội tâm, sức hấp dẫn của thầy ấy vừa nhìn đã thấy là xuất phát từ bên trong rồi.”
Lăng Lăng cũng nhìn về phía Dương Lam Hàng. “Sao tớ chẳng thấy gì cả nhỉ?”
“Những người nông cạn thường không thể nhận ra nội tâm của người khác!”
Lăng Lăng bĩu môi tỏ ý không đồng tình nhưng cũng không phản bác.
Tiểu Úc cuối cùng để ý đến chiếc cà vạt của Dương Lam Hàng, ghé sát tai Lăng Lăng, hạ thấp giọng hỏi: “Cái cà vạt đó không phải là cậu tặng đấy chứ?”
“Đúng đấy, cũng đẹp đấy chứ?” Lăng Lăng tỏ vẻ hí hửng.
“Chiếc cà vạt xấu nhất thế kỷ này mà cậu cũng mua được, thật không dễ dàng.”
Chiếc cà vạt đó kỳ thực cũng không đến mức quá xấu nhưng cái màu sắc có phần hơi sặc sỡ, thật không phù hợp với Dương Lam Hàng chút nào. Hơn nữa, những hoa văn cẩu thả, không theo tầng lớp càng khiến cho chiếc cà vạt trở nên thật tầm thường. Nó đã chà đạp lên chiếc sơ mi Armani kinh điển nhất trên người Dương Lam Hàng.
“Xấu ấy hả? Sao tớ không thấy thế?”
Tiểu Úc không còn lời gì để nói, cúi đầu ăn tôm.
Không biết ai đó đột nhiên thốt ra một câu: “Sau đây thầy Dương và thầy Chu sẽ hát tặng chúng ta một bài!”
Các sinh viên sau ba tuần bia, lập tức nhiệt liệt hưởng ứng: “Đúng rồi! Nghe nói thầy Chu hát bài 999 đóa hồng rất hay, thầy hãy hát đi ạ!”
Cô gái tên Tiêu Tiêu ngồi cạnh Lăng Lăng gục xuống bàn, lau mồ hôi. “Thật đúng là không biết sợ gì cả! Đừng có bảo thầy tôi hát, thầy ấy mà cầm vào micro thì sẽ gào ra 9999 đóa hồng đấy!”
“Như vậy là sao?” Tiểu Úc không hiểu hỏi.
Lăng Lăng cười, giải thích: “Tức là hát liên tục mười lần, hát tới mức khiến cho học viên trong nhóm của thầy áy cứ nhìn thấy hoa hồng là buồn nôn…”
Thầy Chu khách sáo từ chối: “Các em cứ hát đi, tôi và thầy Dương đều không biết hát.”
Tiêu Tiêu vội hỏi Lăng Lăng: “Lăng Lăng, cậu có biết thầy Dương thích bài hát gì không?”
“Chắc là bài Si mê tuyệt đối…” Lăng Lăng nói. “Điện thoại của thầy ấy luôn để nhạc chuông này, chưa thay đổi bao giờ, bài hát cũ rích ấy mà! Cậu đừng có hát đấy nhé!”
“Lăng Lăng, cậu thật đáng yêu!” Tiêu Tiêu nói xong, lập tức giành lấy quyển bài hát để chọn bài này, lại còn nói rất mùi mẫn: “Để tỏ lòng cảm ơn của chúng em với thầy Dương, em thay mặt toàn thể các bạn trong nhóm hát tặng thầy Dương một bài, hy vọng thầy sẽ thích!”
Giai điệu du dương, thương cảm vang lên, Dương Lam Hàng khẽ mím môi vẻ không tự nhiên nhưng vẫn gật đầu mỉm cười đầy lịch thiệp, vỗ tay, nói: “Cảm ơn!”
Trong tiếng nhạc thâm tình, dưới ánh đèn bảy sắc, sự pha trộn sáng tối khiến cho gương mặt trầm tĩnh của Dương Lam Hàng trở nên rực rỡ vô cùng, sự trăn trở hy vọng và thất vọng hiện rõ trong ánh mắt sâu thẳm của anh. Bờ môi mỏng nhưng mềm mại dưới ánh đèn lung linh như thấp thoáng hiện lên một nụ cười khổ, dường như anh đang một mình gặm nhấm cảm giác thầm yêu vậy…
Bài hát kết thúc, đèn bật sáng, anh khẽ thở phào, vỗ tay cổ vũ. Cũng có thể do bản tình ca quá xúc động, Tiểu Úc không cầm lòng được lại nhớ đến một kẻ ngu ngốc nào đó, tới mức ngực cô như bị bóp nghẹt!
Cô cầm lấy chai bia ở trên bàn, rót vào cốc của mình rồi cầm lên uống cạn.
Đọc nhiều tiểu thuyết ngôn tình rồi nhưng lần đầu tiên cô biết đến cảm giác yêu một người, ngay cả khi không trải qua những lời thề non hẹn biển, khắc cốt ghi tâm cũng vẫn cảm thấy đau lòng đến vậy. Càng muốn quên đi thì khi chỉ hơi thiếu cẩn trọng một chút, anh ta sẽ lại hiện lên trong đàu, không vứt bỏ được, không xóa nhòa được…
Hát xong, Tiêu Tiêu cầm cốc bia tới bên Dương Lam Hàng, ngồi xuống chỗ trống bên cạnh anh, mỉm cười ngọt ngào nói: “Thầy Dương, em có thể chúc thầy một cốc được không?”
“Được.” Anh cầm chiếc cốc của mình lên để Tiêu Tiêu rót đầy rồi uống một hơi hết sạch. “Cảm ơn bài hát của em, em hát rất hay!”
Lễ tiết rõ ràng rất chuẩn mực, chỉ có điều sau khi uống xong, cặp lông mày hơi nhăn lại, hai má trắng nõn khẽ ửng đỏ, xem ra là người không uống được rượu bia.
“Thầy Dương, em tên là Tiêu Lệ…”
“Tôi biết, em từng chọn môn của tôi, buổi học nào cũng ngồi ở hàng ghế đầu.”
Mấy nữ sinh ngồi bên cạnh vừa nghe thấy lập tức hào hứng, nhoài tới hỏi xem thầy Dương có biết tên mình hay không, còn nói nếu anh không trả lời được thì sẽ phạt uống một cốc bia, không ngờ anh lần lượt nói được hết, mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
Tiểu Úc nhất thời hào hứng, cũng lao tới góp vui: “Thầy Dương, thầy có biết em tên là gì không?”
Lăng Lăng ngồi cạnh cô khẽ nháy mắt, cắn đũa, cười thầm đến mức người hơi rung lên. Dương Lam Hàng cũng cười, đôi mắt sáng khẽ liếc nhìn Tiểu Úc rồi lại nhìn Lăng Lăng đang cười thầm ở bên cạnh cô.
“Phạt bia!” Thầy Chu ở bên cạnh cũng hùa theo. “Phạt bia!”
“Em là Quan Tiểu Úc, phải không?”
Tiểu Úc bái phục hoàn toàn rồi!
Ngay điều này cũng có thể đoán trúng?! Đầu óc của Dương Lam Hàng rốt cuộc được làm bằng vật liệu gì vậy?
Dương Lam Hàng nhận ra sự hiếu kỳ của cô, bèn giải thích: “Tôi từng gặp em một lần.”
“Vậy sao ạ?” Sao cô không có chút ấn tượng gì cả.
“Trong trường Đại học T, Ivan nói với tôi em chính là Quan Tiểu Úc…”
Tiểu Úc bực bội ngồi phịch xuống, cái tên ngu ngốc này sao cứ đi khắp nơi giới thiệu lung tung thế nhỉ?
“Ivan? Lại là âm hồn của cái tên Hung thần đêm khuya này…” Cô phì cười lầm bẩm.
Lăng Lăng ghé sát cô, khẽ hỏi: “Ivan quen biết thầy hướng dẫn của tớ à?”
“Thầy hướng dẫn của cậu là anh họ anh ta.”
“Trùng hợp vậy sao?”
Lại còn không, không trùng hợp đã không nên chuyện!
Từng người tới chúc bia thầy giáo, Lăng Lăng đương nhiên cũng không thể ngoại lệ.
Cô cầm cốc bia, ngồi xuống vị trí mà Tiêu Tiêu nhường lại cho cô, rót đầy bia vào cốc của Dương Lam Hàng rồi rót đầy cốc của mình. “Thầy Dương, em xin mời thầy một cốc. Cảm ơn thầy đã vất vả vì em, em đã học hỏi được rất nhiều điều từ thầy.”
Lăng Lăng đang định cầm cốc bia lên, Dương Lam Hàng đột nhiên giơ tay cầm lấy cốc bia đồng thời chạm vào những ngón tay mềm mại của cô.
“Bia lạnh lắm…” Giọng nói của anh đầy vẻ quan tâm .”Uống không tốt cho dạ dày dâu.”
Cô nhìn anh, ánh mắt có chút trách móc dần trở nên mông lung, mơ màng dưới ánh đèn rực rỡ.
Anh nhìn cô, ánh mắt vốn điềm tĩnh dần trở nên dịu dàng, yếu đuối trong tiếng nhạc tha thiết.
Giai điệu bài hát 999 đóa hồng vang lên, thầy Chu bị sinh viên kéo ra bắt hát, khi anh cất tiếng hát trong tiếng reo hò cổ vũ và tiếng cười khúc khích của mọi người xung quanh, chỉ có Tiểu Úc lặng lẽ ngồi quan sát.
Không biết tại sao Tiểu Úc cảm thấy hai người này càng nhìn càng ám muội, càng nhìn càng yêu.
Thấy Lăng Lăng cầm cả cốc bia như người mất hồn quay trở về, Tiểu Úc vội ngồi sán lại. “Lăng Lăng, cậu bảo thầy ấy là đồ biến thái? Tớ chưa từng gặp người thầy nào tốt như vậy, có nằm mơ cũng chưa từng gặp!”
Lăng Lăng cúi đầu, lén lau những giọt nước mắt nơi khóe mắt, nghẹn ngào nói: “Thầy ấy thực sự rất tốt với tớ, ngay đến bố tớ cũng chưa từng quan tâm đến tớ như vậy!”
“Cho nên ông trời đã cho cậu gặp được một thầy giáo tốt có thể dẫn dắt cậu cả cuộc đời.”
“Có lẽ vậy!... Sau này thầy ấy nhất định sẽ là một ông bố tốt.”
“Theo tớ thấy thầy ấy sẽ là một người chồng tốt!”
Cô phì cười, gương mặt trong sáng như đóa phù dung sau cơn mưa. “Không phải cậu thích thầy ấy rồi đấy chứ… Thầy ấy có hơi già phải không? Đáng tuổi chú cậu đấy!”
“Vậy mới có cảm giác an toàn!” Thời đại này muốn tìm một người đàn ông đem lại cho ta cảm giác an toàn thật không dễ dàng gì.