Thạch Thương Tiều tức giận trừng mắt nhìn nữ nhân trên giường.
Trên đường đem Uyển Nương về tiểu viện tử, mặt nàng hạ xuống, mặt nạ bảo hộ không biết khi nào rơi xuống, hiện tại mặt nàng không có vật gì che đậy.
Hắn nhìn thấy ở thái dương của mặt nàng một vết thương vô cùng rõ ràng.
Máu tuy rằng đã ngừng chảy, nhưng hôm nay sáng sớm ra cửa, hắn vẫn chưa thấy vết thương này, có thể thấy được vết thương này là sau khi hắn ra cửa mới xuất hiện.
Hắn nhấc đèn lồng trên tay lên, nhìn kĩ thân thể mảnh khảnh một lần nữa.
Trên da thịt có không ít vết tím tím xanh xanh, thậm chí có vết còn sưng lên, hắn chợt nhớ tới lúc ở dưới cành cây, nghĩ rằng do hành phòng hôm qua quá sức kịch liệt, nhưng bây giờ quan sát kĩ, đây khẳng định là bị đánh tạo thành.
Hắn đối với việc như vậy phi thường quen thuộc.
Bởi vì khi còn nhỏ, vết thương như vậy thường xuất hiện ở trên người hắn.
Hắn nắm tay thật chặt, cảm thấy giận không thể tả.
Ai, dám động vào đồ vật của hắn?
Ai, dám thương tổn đồ vật sở hữu của hắn!
Uyển Nương tuy là mua về, nhưng cũng là dùng kiệu nhỏ nâng vào làm thiếp, toà đại trạch Thạch gia này, ai dám xuống tay với nàng?
Ánh sáng đèn lồng xuyên thấu qua mí mắt, kích thích tròng mắt, hàng mi dài dài run rẩy, mi mắt từ từ mở ra.
Uyển Nương tỉnh dậy thình lình phát hiện đứng trước giường là Thạch Thương Tiều, nàng sợ tới mức vội vàng muốn bò lên, nhưng toàn thân trên dưới đồng thời nảy lên đau đớn, làm nàng chỉ là khởi động nửa thân trên, cũng đau đến muốn rên rỉ.
Nàng nhớ rõ vừa nãy đang bị Thạch Thương Thiều cường ngạnh cắm vào dưới tàng cây, như thế nào bây giờ người đã trở lại tiểu viện tử?
Thạch Thương Tiều ngồi xổm xuống, nhấc đèn lồng tới trước mặt nàng, ánh sáng chói mắt làm Uyển Nương không thể không nhắm mắt lại.
"Là ai đánh ngươi?"
Uyển Nương ngạc nhiên, liền duỗi tay sờ mặt.
Mặt nạ bảo hộ không thấy!
Thạch Thương Tiều híp mắt nhìn chằm chằm biểu tình kinh hoảng của nàng.
Hắn liền giải thích được ý đồ của động tác buồn cười mang mặt nạ bảo hộ của nàng ——
Không phải vì che đậy, mà là vì bênh vực người nào đó.
"Ai?" Hắn lạnh giọng chất vấn.
"Không, không có......" Uyển Nương run run trả lời
"Là tiện thiếp chính mình không cẩn thận té ngã."
"Ta hỏi lại một lần, ai, đánh, ngươi?"
Nghiêm khắc trong giọng nói uy hiếp người mười phần mười, nếu nàng không nói thật, không biết sẽ có kết cục như thế nào.
Lập tức Uyển Nương thực sự xúc động muốn nói ra sự thật.
Nhưng lại nghĩ đến lời khẩn cầu của Vương đại thẩm, Vương đại thẩm chính là người đầu tiên đối xử thân thiện với nàng, còn tiêu tiền mua thuốc cho nàng uống, nàng như thế nào có thể phụ lòng người tốt cùng lời tín nhiệm của họ?
"Thật sự là tiện thiếp không cẩn thận té ngã."
Vì cường điệu nàng nói là lời nói thật, nàng liền lấy ngón tay hướng tới ngoài cửa lớn.
"Cửa...... Chỗ hành lang có cái bậc thang, tiện thiếp không nhìn thấy, không cẩn thận liền té ngã."
Thạch Thương Tiều tàn nhẫn trừng mắt Uyển Nương, khiến nàng bị hắn trừng đến khuôn mặt nhỏ hiện lên sự chột dạ.
Uyển Nương ánh mắt dao động, trong lòng hoảng hốt, khẩn cầu ông trời làm Thạch Thương Tiều tin tưởng lời nói của nàng.
Nhưng nàng cầu nguyện như dĩ vãng, ai cũng không nghe thấy.
Thạch Thương Tiều đột nhiên bóp chặt cổ nàng, Uyển Nương kinh hãi kêu lên một tiếng đầu sau ngẩng ra, khuôn mặt bị che kín bởi kinh sợ.
"Ngươi là đồ vật của ta, dám bênh vực cho người ngoài?"
Hành vi này cùng phản bội gần giống nhau!
"Thiếp không có, gia, thật sự không...... Ô......"
Năm ngón tay sử dụng lực càng lớn, Uyển Nương rốt cuộc nói không ra lời.
Hô hấp bị đình trệ, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, cảnh tượng trước mắt dần dần trở lên mơ hồ.
Trước khi nàng sắp ngất xỉu, Thạch Thương Tiều liền buông tay ra.
"Lại cho ngươi một cơ hội cuối cùng!"
Uyển Nương dùng sức nhắm mắt lại, cúi đầu.
"Thật là tiện thiếp tự té ngã."
"Tiện nhân!"
Thạch Thương Tiều đột nhiên tát nàng một cái.
Đột nhiên không kịp phòng ngừa Uyển Nương bị tát một cái khiến thân thể bị ngã ra sau, phải vịn vào tay vịn.
Nàng kêu cũng không dám kêu một tiếng, chuẩn bị tâm lý đầy đủ, chờ trừng phạt kế tiếp.
Tiện nữ nhân này dám ngay trước mặt hắn bảo vệ người khác, thật là ăn gan hùm mật gấu!
Thạch Thương Tiều giơ lên nắm tay, sắp đấm đến người nàng, một tâm tư nảy lên, đột nhiên dừng tay.
"Mặc xong quần áo, đi ra cho ta."
Quần áo?
Uyển Nương cuống quít nhìn quanh bốn phía, không thấy được rương áo lót của nàng.
"Quần áo của tiện thiếp hình như còn ở trong phòng gia."
"Quần áo ngươi đặt ở trong phòng ta làm gì?"
"Xin lỗi, tiện thiếp không biết...... Tiện thiếp cho rằng cùng gia ở chung một phòng......"
Rốt cuộc lúc trước khi ở Hà gia, cha mẹ chồng chính là sống cùng một gian phòng a.
Thạch Thương Tiều hừ lạnh, "Ngươi cho rằng ta là ngươi đồng giường cộng chẩm?"
*Đồng giường cộng chẩm: chúng chăn chúng gối. Ý là chỉ có vợ chồng thân thiết mới được vậy mà chị nu9 chỉ là thiếp nên khi nghĩ thế làm a na9 tức vì nghĩ chị trèo cao á mn.
"Không, tiện thiếp không dám nghĩ như vậy!" Uyển Nương vội vàng phủ nhận. "Là tiện thiếp vô tri...... Thỉnh gia tha thứ."
Thạch Thương Tiều đứng dậy cởi áo ngoài, ném tới trên người nàng, tiếp theo rung chuông.
Sau đó liên tiếp mặt sau phòng nhỏ, là phòng của nha hoàn.
Nhưng đợi một hồi lâu, không một người lại đây.
Thạch Thương Tiều hít sâu nhịn sự khó nhịn.
"Nhóm người này thật là nhàn nhã!"