Quản sự của Thạch gia chủ yếu có ba người.
Thứ nhất là Ngô tổng quản, hắn có hai người thủ hạ để giúp đỡ, một người là Hứa Phó tổng quản, trách nhiệm quản lí tôi tớ nam làm việc, một người là Lư cô cô, trách nhiệm quản lí tôi tớ nữ làm việc.
Lúc này, ba người đều bị gọi vào sảnh ngoài, cùng nhau đối mặt với lửa giận của Thạch Thương Thiều.
"Ai đánh Hà di nương?" Thạch Thương Tiều đi thẳng vào vấn đề.
Biết rõ nội tình nên Ngô tổng quản chớp mắt một cái, Thạch Thương Tiều tầm mắt sắc bén liền phóng đến người hắn, lạnh lùng trừng hắn.
Ngô tổng quản tiến về phía trước nửa bước.
"Bẩm gia, đây là một sự hiểu lầm......"
Ngô tổng quản đem sự tình phát sinh trong nhà ăn tôi tớ lời ít mà ý nhiều nói.
"Là Vương Đại Hải làm?"
"Gia, hắn cũng không biết đó là Hà di nương, tưởng nhầm nàng là ăn trộm mới làm như vậy, mong gia tha thứ." Ngô tổng quản vội vàng vì Vương Đại Hải biện giải.
Vương Đại Hải cá tính tương đối thấp, nhưng tâm địa lương thiện tuyệt không phải người xấu.
"Phát sinh loại chuyện này, ngươi không có xử trí, còn làm Hà di nương bị bọn họ uy hiếp rồi lừa gạt ta?"
Ngô tổng quản nghe vậy sắc mặt đại biến.
"Gia, Vương đại thẩm bọn họ cũng không có uy hiếp gì, sau khi phát sinh sự việc, cả buổi chiều Vương đại thẩm đều chiếu cố Hà di nương, còn tự mình bốc thuốc cho Hà di nương dùng. Hà di nương là tự nguyện dấu diếm việc này. Còn nữa, nô tài cho rằng việc nhỏ này không cần quấy nhiễu gia, mới không chủ động báo cho gia, mong gia thứ tội, nô tài về sau tuyệt đối sẽ không tự tiện làm chủ."
Thạch Thương Thiều mắt híp lại, đang muốn mở miệng cho đám người làm mang Vương Đại Hải ra xử trí, đột nhiên có thân ảnh nhỏ xinh xuất hiện ở phạm vi tầm mắt hắn.
"Ai cho phép ngươi tự tiện ra khỏi hậu viện?" Thạch Thương Tiều giận dữ hỏi.
Ba người trong phòng không hẹn mà cùng quay đầu.
Uyển Nương trên người vẫn là áo ngoài của hắn, quá mức to rộng, vạt áo dài đến phết đất, ống tay dài che cả bàn tay.
"Tiện thiếp là tới khai báo tình hình cụ thể." Uyển Nương thình thịch một tiếng quỳ xuống.
Bị bắt ở lại tiểu viện tử nàng càng nghĩ càng không ổn, trong đầu không ngừng hiện lên khung cảnh Vương đại nương khẩn cầu nàng, có thể thấy được nếu sự việc đã bại lộ, chỉ sợ sẽ hại hai mẹ con Vương đại thẩm bị đuổi khỏi Thạch gia.
Nếu là bị đuổi ra ngoài, muốn như thế nào sống qua ngày đây?
Bởi vậy nàng mới không màng tất cả, đi theo phía sau Thạch Thương Tiều tới sảnh ngoài, tránh ở dưới cây đại thụ nghe lén phòng trong nói chuyện.
Vẫn luôn là người xem người sắc mặt người khác sống qua ngày, Thạch Thương Tiều ánh mắt biến đổi, nàng liền biết đại sự không ổn, vội vàng hiện thân muốn thay Vương đại thẩm bọn họ xin khoan dung.
"Tình hình cụ thể ta đã biết."
"Không, kỳ thật ngay từ đầu đều là tiện thiếp sai, là tiện thiếp trộm màn thầu của Vương Đại Hải trước, bị Vương Đại Hải phát hiện, cho nên hắn chỉ là làm ra hành động phù hợp lẽ thường mà thôi, thật sự không thể trách hắn."
"Ngươi vì sao phải trộm màn thầu của Vương Đại Hải?"
Ngô tổng quản chỉ nói Vương Đại Hải nhận nhầm nàng là ăn trộm, vẫn chưa thuyết minh tiền căn hậu quả.
"Là...bởi vì tiện thiếp đã đói bụng, vào nhà ăn, thấy trong thùng có màn thầu, liền tự tiện cầm lấy ăn, không nghĩ tới đó là của Vương Đại Hải."
Uyển Nương không chú ý tới sắc mặt trắng bệch bên cạnh của Lư cô cô, một lòng chỉ nghĩ giúp Vương Đại Hải thoát tội.
Nàng nghĩ, Thạch Thương Tiều biết tiền căn hậu quả, hiểu được sai là từ nàng dựng lên, Vương Đại Hải hẳn là sẽ không có bị gì đi?
"Không ai đưa cơm cho ngươi ăn sao?"
Thạch Thương Tiều hô hấp trầm trầm, lời tuy nhiên là hỏi Uyển nương, đôi mắt lại là nhìn chằm chằm mồ hôi lạnh chảy ròng ròng của Lư cô cô.
Uyển Nương bị hắn hỏi đến sửng sốt.
"Ách...... Đưa, đưa cơm?"
Sẽ có người đưa cơm cho nàng ăn sao?
Uyển Nương sắc mặt đầy kinh ngạc.
"Gia, Hà di nương, là nô tài sai!" Lư cô cô bỗng nhiên quỳ xuống dập đầu. "Là nô tài sơ sẩy."
Lư cô cô người này luôn luôn khôn khéo tính kế, trước lúc Uyển Nương tiến vào cũng đã thăm dò kĩ.
Nàng phán định Uyển Nương tuyệt đối không có khả năng được sủng ái, mà Thạch Thương Tiều nếu vì người thừa kế bắt đầu nạp thiếp, kế tiếp tất nhiên cũng sẽ liên tục nạp tân thiếp hoặc là nghênh thú chính thê, còn vị di nương này có khi sau đêm tân hôn đã bị vứt bỏ rồi, bởi vậy không cần ân cần lấy lòng.
Hơn nữa Uyển Nương ở Hà gia nhận hết ủy khuất, không thể nghi ngờ chính là người mềm lòng ngu xuẩn không biết tính toán, kể cả bị khi dễ cũng là không dám nói một tiếng, vậy nên không cần sợ nàng.
Nhưng vừa rồi Uyển Nương muốn để Vương Đại Hải thoát tội liền nói ra những lời này, nghe vào trong tai Lư cô cô, lại thành cố ý mách lẻo, quẹo vào mạt chân ám chỉ nàng lười biếng.
Vậy nên Lư cô cô nghĩ, nữ nhân này căn bản là sói đội lốt cừu a!
Thạch Thương Tiều đi lên phía trước.
"Nha hoàn của Hà di nương ngươi đã điều đến chưa?"
"Đã, đã phân phó, từ từ sẽ đến."
"Ta tối hôm qua nạp thiếp, ngươi cho tới hôm nay còn không có đem nha hoàn tới hầu hạ?"
"Thỉnh gia thứ tội!" Lư cô cô kinh hoàng rớt nước mắt.
"Bữa sáng trưa chiều tối của Hà di nương đâu?"
"Nô, nô tài...... A..đau!"
Thạch Thương Tiều bỗng nhiên đá Lư cô cô một phát, Lư cô cô la lên một tiếng, đôi tay che lấy máu mũi vừa phun, run rẩy lẩy bẩy.
Thấy Lư cô cô bị thương đổ máu, một bên Uyển Nương cúi người như quan tâm, không ngờ lại được Lư cô cô lườm một cái oán hận.
Tay duỗi ở giữa không trung ngạc nhiên dừng lại.
"Ngô tổng quản, ngươi cảm kích không báo, phạt nửa tháng tiền lương hàng tháng." Thạch Thương Tiều thanh bằng nói với Ngô tổng quản.
"Vâng." Ngô tổng quản cúi đầu.
"Hứa Phó tổng quản, thủ hạ nô bộc của ngươi ẩu đả di nương, quản lý không lo, phạt một tháng tiền tiêu hàng tháng."
"Vâng, thưa gia." Hứa Phó tổng quản cũng cúi đầu.
"Vương Đại Hải trừng phạt theo gia quy." Hắn nói với Ngô tổng quản, "Lư cô cô chức vụ trên tay tạm thời không cần làm nữa, hai ngày tiếp theo để ngươi làm đi, sinh hoạt của Hà di nương cũng phải mau chóng xử lý."
"Nô tài từ từ sẽ đi làm."
"Lư cô cô bị tước chức vụ."
Nói xong, Thạch Thương Tiều xoay người vào nhà.
"Gia!" Lư cô cô kinh hoảng mà kêu, "Là nô tài không đúng, thỉnh gia cho nô tì một cơ hội nữa, nô tài nhất định sẽ sửa đổi, gia......"
"Thôi đi, Lư cô cô." Hứa Phó tổng quản giữ chặt thân thể Lư cô cô đang muốn đi cầu tình. "Ngươi chết tâm đi, gia đã hạ quyết định là không có khả năng sửa đâu."
"Huhu......" Lư cô cô khóc lớn, oán hận chỉ vào Uyển Nương, "Đều là tại cô ta! Đều là cô ta làm hại!"
Uyển Nương vô tội nhìn Lư cô cô.
"Xin lỗi, ta đi xin giúp ngươi......"
"Hà di nương!" Ngô tổng quản lắc đầu nhìn nàng. "Thỉnh người hiện tại về trước sân của người, ngày thường nữ quyến không thể tùy ý đến nhà chính."
"Nhưng mà......"
"Người đi nhanh đi ạ." Hứa Phó tổng quản cũng khuyên nàng, "Là gia quyết định, cùng người không quan hệ. Gia có gia quy, vốn dĩ nên chiếu quy củ để làm."
Không biết nên như thế nào cho phải nên Uyển Nương đành phải theo đường cũ trở lại tiểu viện tử.