Trước cửa viện, nha hoàn đang quét rác vừa thấy Thạch Thương Tiều xuất hiện, sôi nổi buông cái chổi xuống, hành lễ vấn an.
Tiểu Lan cùng Tiểu Cúc còn đang đứng nhàn rỗi ở hành lang hậu viện nói chuyện phiếm, cầm trên tay là điểm tâm của Uyển Nương dùng sau bữa trưa, không chút khách khí đã ăn hơn phân nửa.
Liên thủ làm Uyển Nương mệt mỏi, hai người cười vui vẻ.
Thẳng đến khi nghe được âm thanh các thô sử nha hoàn vấn an, mới vội vội vàng vàng đem điểm tâm chưa ăn xong toàn bộ nhét vào trong miệng, không thèm nhai, trực tiếp nuốt vào, Tiểu Cúc còn suýt nữa nghẹn.
Hai người vội vội vàng vàng tiến đến, lúc này Thạch Thương Tiều đã đi đến cầu thang, vào sảnh ngoài của phòng.
"Gia, vạn an." Tiểu Lan vội vàng uốn gối thi lễ.
Tiểu Cúc bánh còn dính ở yết hầu, không nói được, chỉ có thể động động miệng và làm bộ dáng vấn an.
"Di nương đâu?"
Thạch Thương Tiều nhìn nha hoàn, ánh mắt lạnh nhạt vẫn như cũ.
"Di nương dùng xong đồ ăn sáng đã trở về phòng ngủ." Tiểu Lan cố ý nói, "Di nương thông thường ngủ đến chính ngọ rồi khi dùng cơm trưa mới rời giường. Gia có muốn nô tỳ đi đánh thức di nương không?"
Tiểu Lan nói như vậy, chính là muốn trước mặt Thạch Thương Tiều tạo hình tượng Uyển nương lười biếng, cả không phải ăn thì chính là ngủ, ham ăn biếng làm, thập phần đáng xấu hổ.
Nhưng Thạch Thương Tiều không tỏ vẻ gì, cũng không hưởng ứng dò hỏi Tiểu Lan, phân phó Đại Dũng ở cửa chờ, lập tức tiến vào trong phòng.
Uyển Nương vẫn chưa nghe được âm thanh vấn an bên ngoài, khi Thạch Thương Tiều đi vào, nàng vẫn còn đang ngủ.
Thạch Thương Tiều không phóng nhẹ tiếng bước chân, hiển nhiên là Uyển Nương đã tỉnh.
Mắt nhìn thấy Thạch Thương Tiều tiến tới giường nàng, tay nhỏ vội vàng sờ khăn đặt ở bên cạnh gối đầu, định đeo lên.
"Đừng đeo." Thạch Thương Tiều lạnh nhạt nói, "Ta còn không biết diện mạo của ngươi sao?"
Uyển Nương khốn quẫn cười cười, vội vàng xuống giường.
"Gia như thế nào lại có thời gian rảnh đến đây?"
"Ta tới đây phải được người cho phép?"
"Tiện thiếp không có ý tứ này...... Xin lỗi."
Miệng phản ứng mạnh làm nàng không có cơ hội suy nghĩ, lại gặp lại người mồm miệng nhanh nhẹn, trừ bỏ xin lỗi, thật đúng là không nghĩ ra có thể làm gì.
Thạch Thương Tiều nhìn quanh bốn phía phòng trong một vòng.
Lần trước không chú ý tới gia cụ bài trí bên trong, hiện tại là ban ngày, hết thảy rành mạch, trong phòng không có gia cụ gì, tủ quần áo cũng chỉ có một kiện, thập phần keo kiệt.
Ngô tổng quản nói qua, tháng sau gia cụ liền sẽ được đưa tới đây, cũng mua thêm mấy thứ trang trí cùng với xiêm y, đến lúc đó tiểu viện tử này sẽ là phòng thiếp thất xa hoa đại khí, sẽ không làm Uyển Nương so với nha hoàn còn không bằng.
Có vết xe đổ của Lư cô cô, Ngô tổng quản tự nhiên không dám chậm trễ.
Lúc ấy Ngô tổng quản còn cố ý dò hỏi gia có muốn đem tiểu viện tử khác cùng sân chủ mẫu tu sửa, mua gia cụ mới, như thế khi Thạch Thương Tiều cưới vợ nạp thiếp, thời gian cũng sẽ tương đối rộng rãi.
Rốt cuộc hậu viện ba năm không ai cư trú, nhà ở này nếu không ai cư trú, sẽ suy bại đến đặc biệt mau.
Thạch Thương Tiều còn nhớ rõ lúc trước khi hắn khiêng Uyển Nương về tiểu viện tử, gió đêm thổi qua ngọn cây, mang cỏ đón gió lay động, cảnh tượng trước mắt thê thảm, hắn còn tưởng rằng là đi đến căn phòng mà ngày xưa hai mẹ con hắn từng bị vứt bỏ đến đó.
Thạch Thương Tiều nâng mi, "Liền cùng nhau xử lý đi."
Thạch gia hậu viện của hắn, về sau chừng sẽ không đi lại nhiều, nhưng đừng giống như tòa nhà ma.
Cho dù bên ngoài đều là đồn như vậy.
Tầm mắt một lần nữa rơi xuống trên người nữ nhân đang kinh sợ trên giường.
Dưỡng mấy ngày, khí sắc thoạt nhìn khá hơn rất nhiều, gương mặt sinh điểm thịt, miệng vết thương gần như đã khỏi hẳn, dư lại dấu vết màu hồng nhạt.
Hắn ngoài ý muốn phát hiện, chỗ đó bởi vì vết thương quá nặng, bị bóc một tầng da, ngược lại đặc biệt sạch sẽ, không có ma đốm.
Vậy là nàng mặt rỗ không phải từ mẹ di truyền ra sao?
Thạch Thương Thiều đứng yên ở trước mặt nàng, đột nhiên đem gương mặt hơi rũ nâng lên.
Uyển Nương sợ nhất bị nhìn thẳng khuôn mặt, mặt nàng xấu xí không chỗ nào che giấu.
Thạch Thương Tiều tưởng nàng cúi đầu, rũ xuống sợi tóc che khuất miệng vết thương ma đốm, làn da mới này thoạt nhìn đặc biệt sạch sẽ, nhìn kỹ một lần nữa, chứng thực hắn vẫn chưa nhìn lầm.
"Đốm trên mặt ngươi sao lại bị?"
"Là khi thiếp còn nhỏ bị bệnh thủy đậu, sau khi khỏi hẳn bị lưu lại."
"Thủy đậu? Ngươi sống sót sao?"
Hắn có ấn tượng khi ở thời kỳ thiếu niên, trong thành phát sinh ôn dịch, Thạch gia bởi vậy đã chết một nhi tử cùng ba nữ nhi.
Một đoạn thời gian kia Thạch gia mây đen mù sương, Thạch phu nhân sợ con trai bảo bối của mình nhiễm bệnh, trừ bỏ chính mình cho phép, không thì không có bất luận kẻ nào dám tiếp cận.
Hắn tuy rằng là con vợ lẽ, lại là nha đầu thông phòng sinh ra, nhưng dù sao cũng là một thiếu gia, hơn nữa lúc ấy Thạch gia chỉ có hắn cùng đại ca là hai nhi tử, phụ thân thập phần khẩn trương, đem hắn nhốt ở một tiểu viện tử, phái hai gã nha hoàn khoẻ mạnh chiếu cố cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của hắn.
Mà Thạch phu nhân sau khi nhi tử mất, liền nghĩ là do hắn nguyền rủa đích trưởng tử, thường tới trước tiểu viện tử của hắn kêu gào, nguyền rủa hắn cũng mắc thủy đậu, đáng tiếc người tính không bằng trời tính, cuối cùng ngược lại là người nguyền rủa kia lại bị nhiễm bệnh thủy đậu rồi chết.
Hiện tại nghĩ đến, thật là thật đáng buồn lại buồn cười.
"Đúng vậy."
"Ngươi thỉnh đại phu nào, sao có thể cao siêu như thế?"
"Trong nhà không có tiền vô pháp thỉnh đại phu."
"Vậy sao ngươi lại khỏi bệnh được?"
"Tự bệnh hết ạ."
Thạch Thương Tiều nhớ tới gia cảnh nàng cùng thân phận, cái này "Tự bệnh hết" chỉ sợ là chỉ "Tự sinh tự diệt" thôi.
Nữ nhân đáng thương.
Mi mắt hơi rũ, liếc xuống khuôn mặt nhỏ xấu xí kia.
Như hắn phỏng đoán, Uyển Nương ngũ quan lớn lên không kém, hài hài hoà hoà, chỉ có một chút ma đốm làm người không đành lòng thấy, thậm chí ghét bỏ.
Buông tay xuống, cổ trắng của nàng lập tức lại rũ xuống.
Uyển Nương không hiểu được tại sao hắn đột nhiên lại tới đây cho nên rất lo sợ bất an.
Đột nhiên, âm hộ bị bàn tay cường lực chế trụ.
Ngón tay phía trước chống ở miệng tiểu huyệt của nàng, cảm giác kỳ dị xuất hiện, đột nhiên không kịp phòng ngừa làm nàng kinh suyễn một tiếng, theo bản năng liền kẹp chặt tay hắn.
"Thả lỏng." Thạch Thương Tiều trầm giọng nói ở bên tai nàng ra lệnh.
Uyển Nương cuống quít thả lỏng háng, nhưng ngón chân trong giày lại uốn lên.
Nguyên lai hắn tới đây là muốn hành phòng?
Cũng không phải là trực tiếp ra lệnh nàng đem nàng làm sao?
Uyển Nương trong lòng trăm vị tạp trần.
Đối với việc phu thê hành phòng luôn sinh ra đau đớn, nàng lòng vẫn còn sợ hãi, nhưng may mắn hắn còn đuổi theo muốn nàng, tuy rằng lần này hẳn là bởi vì trước mắt hắn thiếp thất chỉ có một mình nàng, chờ tân thiếp vào cửa, chỉ sợ liền muốn gặp hắn một lần đều là si tâm vọng tưởng, cho nên nàng nhất định phải nắm chắc cơ hội tốt khó có được này.
Mặc kệ như thế nào, nhất định phải có một hài tử.
"Đỡ hơn chưa?"
Uyển Nương ngẩn người, cho rằng hắn là hỏi chuẩn bị tốt không, vội vàng gật đầu.
"Chuẩn bị tốt rồi."
Thạch Thương Tiều âm thanh cười nhạo.
"Ta hỏi là miệng vết thương ổn không."
"Ách......"
Uyển Nương không nghĩ tới hắn thế nhưng quan tâm vết thương của nàng, tức khắc có cảm giác thụ sủng nhược kinh, thế nhưng kinh ngạc mà nói không ra lời.
"Không biết?" Thạch Thương Tiều hơi không vui.
"Vâng, chắc là ổn rồi" Nàng không xác định nói.
Vết thương chỗ đó không giống như miệng vết thương khác có thể trực tiếp bôi thuốc, khôi phục nhanh được, hơn nữa vị trí kia nàng cũng không nhìn thấy, nhưng cũng không đau đớn nàng liền phán đoán là đã khỏi hẳn, chỉ là vết thương vẫn luôn phát ngứa, làm người cảm giác khó chịu, lại ngượng ngùng không thôi.
Mà hiện tại tay hắn còn để ở sẵn âm hộ, đầu ngón tay đè nặng miệng huyệt, nhiều ít giúp thư giãn chỗ ngứa, nàng thực hy vọng hắn đưa ngón tay động đậy, nhưng không có can đảm đưa ra yêu cầu.
"Chắc là?"
"Là không đau, nhưng là......" Muốn nói nhưng mà nàng vẫn thấy thẹn nha.
"Nói chuyện đừng có dông dài." Hắn không vui nói.
"Nhưng là thật ngứa." Uyển Nương lấy hết can đảm nói ra.