Vừa nghe đến Thạch Thương Tiều kêu Uyển Nương qua phòng hắn dùng bữa tối, tiểu viện tử không khí tức khắc sôi trào lên.
Uyển Nương đã gần một tháng không rời khỏi tiểu viện.
Thạch Thương Tiều tuy rằng cách mấy ngày sẽ qua đó, nhưng đều là đến hành phòng mà thôi, làm xong liền đi, chính là đem Uyển Nương trở thành một công cụ sinh con.
Uyển Nương tự biết mình, nàng hiểu được công dụng của thiếp thất chính là sinh con, nàng chỉ hy vọng bụng mình sớm có tin tức, nói không chừng bởi vậy sẽ được Thạch Thương Tiều quan tâm yêu thương một chút.
Hắn chính là nam nhân duy nhất để nửa đời sau nàng dựa vào, khó tránh khỏi vọng tưởng đến một ngày cái nhìn ôn nhu chăm chú của hắn sẽ dành cho nàng.
Ý nghĩ này không biết khi nào đã loé lên trong đầu nàng, nàng không dám nói cho bất luận kẻ nào biết, sợ bị người khác mắng là không biết đủ, dáng vẻ này còn chờ mong Thạch Thương Tiều sẽ yêu thích nàng.
Nàng biết rõ Thạch Thương Tiều đối với nàng rất tốt, chỉ cần hạ nhân dám mạo phạm nàng, nhất định sẽ phải chịu trừng phạt, đem vị trí di nương của nàng xác xác thực thực, để hạ nhân không dám lại vô lễ với nàng.
Từ nhỏ đến lớn, ai đã che chở nàng như vậy?
Cũng chỉ có hắn.
Nếu nàng lớn lên xinh đẹp một chút thì tốt rồi.
Mỗi khi nhìn gương mặt phản chiếu trong gương đồng, Uyển Nương trong lòng liền đau đớn một trận, nhịn không được rơi lệ.
Kể cả là dung mạo không xuất sắc cũng được nhưng mà nàng lại là một trương mặt rỗ.
Tiểu viện tử khác cùng nhà chính vẫn luôn được tu sửa, ban ngày rất nhiều người ra vào, khi đang có công nhân tiến vào, tiểu viện tử càng là bị khóa chặt chẽ, ai đều không được ra vào, còn có nha đầu thủ vệ, vì không chịu được oán giận mà nói như Tiểu Hoa, cũng bị Tiểu Quả cùng Tiểu Diệp răn dạy.
Ngày nào đó, đột nhiên có nữ nhân xinh đẹp tiến vào sân khác, hoặc là nhà chính, ai đều không ngoài ý muốn.
Nhưng đấy cũng là ngày Uyển nương bị vắng vẻ.
Có lẽ ngay từ đầu đem nàng an bài ở tiểu viện tử hẻo lánh nhất, chính là chú định kết cục như vậy.
Uyển Nương nghe cái sân khác truyền đến tiếng vang, hy vọng cái sân khác tu sửa lâu một chút
Lại lâu một chút...... Lại lâu một chút......
Làm nàng có thể được nam nhân kia quan tâm nhiều một chút......
Trừ bỏ Uyển Nương, Tiểu Quả cũng chờ đợi ngày đó đừng tới quá sớm.
Nàng vừa mới thăng lên chức nhị đẳng nha hoàn —— tất cả đều là do công lần đó tra ra việc thiếu tiền tiêu hàng tháng, phải đợi đến lúc thăng lên nhất đẳng, tương lai mới có khả năng hầu hạ chủ mẫu a.
Chủ tử cùng nha hoàn đáy lòng đều nắm chắc Uyển Nương không có khả năng được sủng ái, cho nên nghe được Thạch Thương Tiều kêu Uyển nương đi qua dùng bữa, tất cả đều hưng phấn vô cùng.
"Phải trang điểm cho di nương thật đẹp mới được." Tiểu Diệp vội vội vàng vàng kéo ra tủ quần áo chọn lựa quần áo.
Nhờ bên ngoài may vá quần áo mới đều đã đưa tới, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng ít ra có hai cái tủ quần áo chứa đầy, không giống trước kia trống trơn, không hiểu rõ còn tưởng rằng nơi này không có người sống.
"Ta phải làm gì, làm gì đây?"
Tiểu Hoa hưng phấn đến đầu trống rỗng.
"Tiểu Hoa!" Tiểu Quả xem không được Tiểu Hoa giống ruồi nhặng không não, trực tiếp hạ lệnh, "Đi lấy nước dầu bưởi tới đây, để ta giúp di nương chải đầu."
"Nước sao?" Tiểu Hoa cười nhếch môi, "Lập tức đi."
Chân ngắn nhỏ thịch thịch thịch chạy tới sau hậu viện múc nước.
"Bộ xiêm y này mặc có được không?" Tiểu Diệp cầm lấy một bộ xiêm y màu vàng cam hỏi.
"Không tốt, quá bình thường, tìm bộ đẹp hơn một chút." Tiểu Quả lắc đầu.
Tiểu Diệp lập tức lấy ra bộ xiêm y màu hồng đào, phía trên còn thêu bông hoa mẫu đơn lớn, hoa lệ lại hào phóng, thập phần diễm lệ.
"Quá nổi bật, giờ lại không phải lễ tết, mặc như vậy rất gây sự chú ý. "
Tiểu Diệp dẩu miệng, rất muốn kêu Tiểu Quả chính mình tới chọn, nhưng người ta hiện tại là nhị đẳng nha hoàn đâu, nàng cùng Tiểu Hoa đều là tam đẳng nha hoàn, đành phải chịu đựng bất mãn tiếp tục chọn.
Cuối cùng nàng lấy ra một bộ xiêm y phấn đào xen trắng ở cổ và tay áo, làn váy cùng cổ áo đều thêu bông quê hoa xinh đan nhỏ tinh tế, kiểu dáng điển nhã tú khí, lúc này mới được Tiểu Quả cho phép.
Ba nha hoàn cẩn thận giúp Uyển nương trang điểm một phen.
Tiểu Quả biết rõ Uyển Nương vũ khí duy nhất chỉ có dáng người lả lướt hấp dẫn, cố đem cổ áo hở đến càng sâu, cơ hồ muốn lộ ra đầu vai tròn trịa.
Bộ ngực sữa dưới yếm vẫn là Tiểu Quả khâu vá, cố ý thắt chặt thấp, làm nam nhân lực chú ý tất cả đều ở ngực trắng nõn mà không phải là ở khăn che trên mặt.
Vì nếu dùng khăn che trên mặt khi ăn cơm, sẽ quét đi hưng phấn của Thạch Thương Tiều, nên Uyển Nương đã từng tập luyện một đoạn thời gian dùng khăn đeo trên mặt một cách ưu nhã, có thể kéo khăn ra một cách ưu nhã và nhẹ nhành đem cơm đưa vào trong miệng.
Cũng bởi vậy che mặt khăn cố ý khâu vá lớn một chút, vậy sẽ không cần xốc lên mới có thể dùng cơm.
Vạn sự sẵn sàng.
"Hy vọng đêm nay di nương có thể được ở lại trong phòng gia."
Tiểu Hoa chắp tay trước ngực dụng tâm cầu nguyện.
Nghe được Tiểu Hoa cầu nguyện, Uyển Nương cười khổ.
Nàng không quên đêm đầu tiên đó, bị Thạch Thương Tiều một chân đá xuống giường.
Nàng ngược lại hy vọng cuối cùng còn có thể lưu một chút sức lực, lúc hắn sinh khí mắng nàng không tuân thủ quy củ mà nhanh chân rời đi.
Màn đêm rơi xuống, là thời gian dùng bữa.
Tiểu Quả cầm chiếc đèn lồng nhắc Uyển Nương.
"Di nương, đi thôi."
Tác giả: Thất Nguyệt Tình
Editor: thanhhoa03539
Sau chương này mình sẽ không ra chương mới trong 2 tuần nha.
Truyện được đăng tải tại Wattpad nguyenhoa03539
Bản convert: 𝓵𝓮𝓶𝓸𝓷𝔂𝓼𝓽𝓸𝓻𝔂