Chương 16
Các bạn nhỏ trong lớp đều đã từng xem qua bộ phim Tây Du Ký, khi nghe thấy những lời nói này của Tiểu Khải thì nhao nhao chạy đến, tụi nhỏ đều muốn mở mang thêm sự hiểu biết về con trai của Tôn Ngộ Không, và điều đó khiến cô bé mập Lã San San đã bị các bạn nhỏ đẩy ra khỏi đám đông.
Tụi nhỏ nhìn thấy những ngón tay của Tiểu Khải di chuyển lia lịa trên màn hình điện thoại, sau đó trên màn hình điện thoại lập tức xuất hiện một Tôn Ngộ Không không ngừng làm những động tác cưỡi mây vượt gió theo ngón tay của cậu ấy, tất cả đều cảm thấy vô cùng thích thú.
Lã San San không can tâm mất đi con búp bê Barbie phiên bản giới hạn, cô bé đứng phía ngoài chỉ vào Tiểu Khải và nói: “Cậu nói dối! Tôn Ngộ Không biết bảy mươi hai phép biến hóa, cậu là con trai của Tôn Ngộ Không, vậy cậu có biết biến hình không?” Ngón tay của Tiểu Khải xoay một vòng trên bàn, cái điện thoại nằm trong lòng bàn tay cậu giờ đã biến đâu mất tiêu.
“Mình còn nhỏ, vẫn chưa học được bảy mươi hai phép biến hóa của ba, bây giờ mình chỉ biết làm ảo thuật thôi!” Các bạn nhỏ tận mắt nhìn Tiểu Khải làm mất đi chiếc điện thoại trong tay mình, nhìn trên bàn và trên nền nhà một lượt, cũng không thấy bóng dáng của chiếc điện thoại đâu cả, tụi nhỏ sôi nổi bàn tán cho rằng Tiểu Khải biết ảo thuật, cậu ấy thật sự là con trai của Tôn Ngộ Không.
Chỉ mới đi học được năm phút, nhưng cậu ta đã trở thành người đứng đầu trong ba mươi học sinh của lớp.
Lã San San nhìn thấy con búp bê Barbie phiên bản giới hạn đang dần xa vời với bản thân, nên cô bé tức tối chạy về chỗ của mình và khóc to.
Tiểu Khải không thích nghe nhiều lời bình luận từ xung quanh như vậy, nên khi nhìn thấy cô giáo Vương sắp bước vào lớp, thì cậu liền nói to: “Cô giáo đến rồi, ai không về vị trí, tôi sẽ biến người đó thành Trư Bát Giới” Tụi nhỏ bị dọa cho phải ngoan ngoãn trở về vị trí của mình.
Vì vậy, khi cô giáo Vương bước vào lớp học, nhìn thấy cả lớp đều ngoan ngoãn ngồi vào vị trí của mình, chỉ có quỷ nhỏ Lã San San là đang ngồi khóc.
Cô giáo cau mày lại: “Lã San San, nếu em còn khóc nữa, thì hôm nay em sẽ không có phiếu bé ngoan” Lã San San sợ đến mức ngừng khóc ngay, tủi thân ngồi vào vị trí và lau nước mắt đi.
Tô Manh không biết gì về những sự việc xảy ra ở trường mẫu giáo, lúc này cô đang ngồi trên taxi để đến công ty.
Lúc này đang đúng lúc là giờ cao điểm, trên đường kẹt xe cứng ngắc, cô lo lắng cứ xem đồng hồ mãi, sợ rằng ngày đầu đi làm mà đã bị trễ.
Nhưng con người càng sợ điều gì đó thì lại càng rất dễ xảy ra.
Đã tám giờ mười lăm phút rồi, bởi vì phía trước có một vụ tai nạn, Tô Manh ngồi trên xe đang bị mắc kẹt trên cầu vượt.
Tài xế taxi nhìn vào gương chiếu hậu thì thấy Tô Manh trông có vẻ rất sốt ruột, ông liền an ủi cô: “Cô gái, cô đừng lo lắng, xuống cầu vượt này, tiếp tục đi bộ thêm năm phút nữa sẽ đến công ty VG, chắc chắn sẽ không bị trễ đâu” Các hành khách trên cầu vượt đều không được xuống xe, Tô Manh thở dài một cái, chỉ có thể kiềm chế lại nỗi lo lắng trong lòng mà ngồi sau xe nhìn chiếc taxe di chuyển với vận tốc như rùa bò.
Nhưng trong nháy mắt khi ngước mắt lên, thì cô lại thấy một người có góc nghiêng rất quen thuộc xuất hiện trên bảng quảng cáo điện tử.
Đường nét tương tự, cùng có hàng lông mi cong vút, thậm chí động tác nhếch môi cũng rất giống với con trai Tiểu Khải của cô.
Chỉ có điều vóc dáng người đàn ông trong màn hình điện tử đã lớn rồi, không còn mũm mỉm con nít như Tiểu Khải, và từng đường nét cơ thể cường tráng khiến cho người anh toát ra vẻ vừa lạnh lùng vừa sắc sảo.
Nhưng người đàn ông này chỉ xuất hiện thoáng qua trên màn hình, cô vân chưa nhìn thấy rõ khuôn mặt chính diện của anh ta, nhưng khuôn mặt quen thuộc này lại khiến cho cô toát cả mồ hồi hột.
Hai người lạ sẽ không thể nào vô duyên vô cớ mà giống nhau như vậy được, có khả năng rất lớn là hai người có cùng quan hệ huyết thống với nhau.
Tô Manh nghĩ đến việc Tiểu Khải có người bố chỉ quan hệ một đêm với cô và chưa từng nhìn thấy mặt, không khỏi tứa mồ hôi lưng.
Tin tức xuất hiện trên màn hình điện tử: “Lượt tải xuống của trò chơi di động liên minh dũng cảm của khoa học công nghệ Hướng Dương trên toàn cầu những ngày gần đây đã vượt mốc năm trăm tỷ. Nhờ ảnh hưởng của tin tốt đó, mà giá bán mỗi cổ phiếu ngày hôm qua của công nghệ Hướng Dương là 340,56 tệ, vượt giá thị trường một nghìn tỷ đô la Mỹ, chủ tịch Thẩm Dục An của công nghệ Hướng Dương đang nắm giữ tám mươi lăm tỷ đô la Mỹ, và trở thành người giàu có nhất Hoa Quốc, cũng là người giàu có nhất trẻ tuổi nhất của Hoa Quốc.. ” Tài xế xe taxi thấy Tô Manh cứ nhìn chằm chằm vào bảng quảng cáo ngoài cửa sổ, cũng liếc nhìn ra xem một cái, sau đó ông liền nói: “Nghe nói Thẩm Dục An vừa mới bước qua sinh nhật tuổi ba mươi, ở tuổi ba mươi mà đã trở thành người giàu nhất của Trung Quốc, tôi lúc ba mươi tuổi mới học lái xe. Đúng thật là giỏi không ai bảng!” Tô Manh chỉ cắn móng tay, kiềm chế không nổi cảm xúc của bản thân.
Người ta là người giàu nhất Trung Quốc, địa vị đúng là chênh lệch một trời một vực với cô, chắc chắn không dễ dàng chạm mặt hai mẹ con cô được.
Cho dù là ai, cũng đừng hòng có thể chia cát hai mẹ con nhau như vậy được, có khả năng rất lớn là hai người có cùng quan hệ huyết thống với nhau.
Tô Manh nghĩ đến việc Tiểu Khải có người bố chỉ quan hệ một đêm với cô và chưa từng nhìn thấy mặt, không khỏi tứa mồ hôi lưng.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!