Chương 20 Đứa bé có ủa anh không?
Tô Manh nghe thấy cách gọi thân thiết như vậy cứ nghĩ là người quen, đáp lại một tiếng rồi quay đầu lại, nhưng sau khi nhìn thấy Triệu Trí Tuấn, thì khuôn mặt bỗng biến sắc.
Đối với người chồng cũ đê tiện này, dù nửa câu cô cũng không muốn nói chuyện, thậm chí còn cảm thấy buồn nôn.
Cô bồng Tiểu Khải quay người sang bên kia đường bắt taxi.
Nhưng Triệu Trí Tuấn không vì sự lạnh nhạt của Tô Manh mà bỏ cuộc, ngược lại còn chạy đến, niềm nở hỏi thăm Tô Manh: “Tô Manh, đã mấy năm rồi không gặp, em thay đổi nhiều quá” Tô Manh bồng Tiểu Khải đi sang hướng khác, tiếp tục vẫy tay bắt taxi, cô không muốn trả lời Triệu Trí Tuấn.
Nhưng Triệu Trí Tuấn lại cứ bám theo cô dai dẳng như con đĩa, ánh mắt nhìn chòng chọc đứa trẻ đang được Tô Manh bế: “Tô Manh, anh biết những việc anh làm trước đây là sai, nên em hận anh cũng là điều đương nhiên.
Nhưng việc con lớn như thế rồi, thì em nên nói với anh chứ!” Nghe thấy lời nói này, Tô Manh nghĩ liệu Triệu Trí Tuấn có phải quá mong muốn có con mà phát điên rồi không, sao mà vừa nhìn thấy một đứa trẻ mà đã cho rằng nó là con của anh ta chứ? “Triệu Trí Tuấn, đầu của anh có phải bị vấn đề gì rồi không? Đây là con của tôi, nó không có liên quan gì đến anh cả!” Triệu Trí Tuấn vẫn tìm cái cớ giải thích cho sự tức giận của Tô Manh: “Tô Manh, anh xin lỗi em vì những chuyện trước đây, anh cũng hi vọng em có thể cho anh cơ hội để bù đắp cho hai mẹ con em. Anh nhất định sẽ làm một người bố tốt” ‘Tô Manh không muốn tiếp tục nghe anh ta nói nữa, cô đẩy bàn tay của Triệu Trí Tuấn đang muốn kéo cánh tay của cô ra, nhanh chóng lên xe taxi.
Ngồi trên xe, cô nhớ lại khuôn mặt không biết xấu hổ của Triệu Trí Tuấn khi anh ta nói sẽ trở thành người bố tốt, khiến phổi cô tức muốn nổ tung.
Một người không quản nổi hạ thân của mình mà còn đòi làm bố, đúng thật là quá buồn cười.
Tiểu Khải im lặng từ lúc nãy đến giờ, bỗng nhiên lên tiếng; “Mẹ, người đàn ông lúc nấy không phải là bố của con? Rõ ràng chỉ là đứa trẻ bốn tuổi, nhưng nói câu này hết sức kiên định.
Tô Manh bây giờ mới nhớ ra rằng Tiểu Khải được cô bồng hồi nãy đến giờ đã nghe hết cuộc nói chuyện giữa cô và Triệu Trí Tuấn, cô sợ Tiểu Khải sẽ hiểu nhầm gì đấy: “Đúng vậy con trai, người đàn ông lúc nãy không.
phải là bố của con, có lẽ là não có vấn đề. Sau này con có gặp người đó thì nhớ tránh xa ra” Cô sợ Triệu Trí Tuấn muốn có con đến phát điên, sẽ đến trường mần non để tìm Tiểu Khải.
Tiểu Khải ngẩng đầu lên nói với vẻ đầy tự tin: “Con sẽ không sợ chú ấy đâu, chú ấy không phải là đối thủ của con. Mẹ yên tâm đi, con sẽ bảo vệ mẹ.” Tô Manh nghe thấy những lời nói này thì cảm thấy ấm lòng, cảm động liền hôn vào má Tiểu Khải một cái.
Tiểu Khải có chút nhăn nhó lấy tay chùi nước bọt trên má: “Mẹ, con đã nói với mẹ bao nhiêu lần rồi. Con là con trai, mẹ hôn con ít thôi” “Ôi chao, con là con trai, vậy không phải là con của mẹ sao, mẹ không thể hôn con sao?” Tiểu Khải không biết nói gì trước vẻ giận dỗi của Tô Manh, cậu liền ngẩng đầu lên và hôn mấy cái vào má của Tô Manh để Tô Manh không tiếp tục nói nữa.
Tô Manh bị vẻ mặt như muốn nói được rồi được rồi, mẹ nói gì cũng đúng, con nhận thua của Tiểu Khải làm cho.
bật cười, cô cũng hôn vào má của Tiểu Khải một cái.
Về đến nhà, Tô Manh đi xuống bếp chuẩn bị bữa tối, Tiểu Khải lại mở máy tính, ngón tay của cậu di chuyển lia lịa trên bàn phím, khi cậu ấn phím enter thì một tin nhắn được gửi đến điện thoại của Lưu Lệ Vân từ một số điện thoại nặc danh.
Khi tan học buổi chiều, cậu tận mắt nhìn thấy Lã San San lên trên một chiếc xe Audi màu trắng.
lêu khiển chiếc xe Audi màu trắng đó chính là người mua túi xách giả mà trước đây cậu đã từng gặp ở trong trung tâm mua sắm.