Trong một nhà hàng sang trọng.
Trợ lý Hải đã đặt trước một phòng tách biệt cho hai người. Nghe nói nhà hàng này rất nổi tiếng hầu hết những quan chức hoặc mấy người có tiền mới có thể dùng bữa ở đây bởi vì giá tiền không hề rẻ một chút nào.
"Em muốn ăn gì?" Hắn cầm lấy thực đơn đưa cho cô nhưng cô lại lắc lắc đầu nói.
"Anh gọi món đi, em xem cũng không hiểu." Nhìn tờ thực đơn toàn Tiếng Anh khiến cô e ngại.
"Em không biết tiếng Anh sao?" tiếng Anh là thứ tiếng phổ thông nhất nhưng cô lại không biết? Hơn nữa cấp 1 không phải là đã học Tiếng Anh rồi sao?
"Dạ." Cô gật đầu, trước kia Chu gia có mời vài gia sư dạy cô học nhưng họ đều nói tư chất của cô quá kém nên rất khó để rèn giũa.
Thấy cô đang ngại hắn cũng chẳng hỏi thêm, nhưng lại rất kiên nhẫn đọc từng món trong thực đơn bằng Tiếng Việt cho cô nghe. Đây là người đầu tiên kiên nhẫn như vậy với cô, ngay cả mẹ cô tuy rất bao dung nhưng bà ấy cũng không nhiều thời gian để ở bên cô.
"Thật ra anh chỉ cần tùy tiện gọi vài món là được, em không có kén ăn như vậy." Chu Tước nói, một kẻ thô thiển như cô nghe xong cũng không biết món nào ngon món nào không ngon. Lại sợ hắn chê cô rắc rối nên nhanh chóng ngăn hắn lại...
Kỷ Lãng Tư gật đầu sau đó gọi vài món ăn lên, không khí trong phòng dần trở lên lúng túng. Ngay cả cô cũng không biết nên nói gì... Cô có cảm giác mình và hắn thuộc hai thế giới khác nhau. Hắn quá hoàn hảo, quá sáng chói khiến cô thấy mình đứng bên cạnh thật không xứng.
Nếu là trước kia, cô còn chưa biết thân phận của hắn thì sẽ không ngại bám lấy hắn chủ động nói chuyện. Nhưng bây giờ đã khác, mỗi cử chỉ của cô đều bị người khác xăm soi. Cô không ngốc tới nỗi không nhận ra điều đó, hôm nay lúc cô cùng hắn rời khỏi công ty đã khiến rất nhiều người tò mò bàn tán.
Ban đầu là cô quá ngốc, chỉ vì vài lời dụ dỗ của trợ lý Hải liền đồng ý tới Kỷ Tân làm việc. Giờ hối hận cũng đã muộn rồi...
"Đang nghĩ gì? Hửm..." Kỷ Lãng Tư theo thói quen nhéo nhéo cái mũi của cô.
"Em đang nghĩ chúng ta như vậy... thật quái lạ." Chu Tước lúng túng.
"Quái lạ?" Hắn ngạc nhiên.
"Có phải... Anh... Anh thích em không?" Chu Tước mạnh dạn hỏi, cô cảm thấy hắn đối xử với mình rất tốt.
"Thích?" Hắn cũng không biết bản thân có thích cô không nữa, chỉ có cảm giác là muốn đối xử với cô thật tốt. Lúc trên xa mạc hắn có cảm giác cô là một người rất đáng thương, rất dễ bắt nạt thậm chí là ngu ngốc. Loại người như cô thật cần người khác bảo vệ...
Hắn cảm thấy mình cũng có một chút thích cô, nếu không vì sao ban đầu hắn không mặc cô tự sinh tự diệt chứ? Hắn cứu cô lúc trên biển thật sự là thuận tiện sao? Nếu như vậy thì lúc ở xa mạc hắn có đầy cơ hội vứt bỏ cô rồi.
Nhưng khi thấy đôi mắt lấp lánh đó nhìn hắn đầy tuyệt vọng hắn lại không nỡ, sau đó mỗi lần cô gọi tiếng "Anh ơi." lại khiến hắn rung động.
"Đúng vậy.... Em rất rất thích anh." Chu Tước mỉm cười, Kỷ Lãng Tư giống như một người anh trai tốt vậy. Nếu hắn mà là anh của cô thì thật tốt, tuy cô có một người chị ruột nhưng chị ấy chỉ thích Chu Giai Tịnh. Chị ấy đối với cô không mặn cũng chẳng nhạt, nhiều khi cô còn cho rằng Chu Giai Tịnh mới là em gái ruột của chị.
Kỷ Lãng Tư mỉm cười sủng nịnh, đứa bé này thật rất biết cách làm người ta vui vẻ. Nếu là trước đây khi nghe một người phụ nữ nào đó nói thích mình sẽ khiến hắn cảm thấy rắc rối.
Phụ nữ luôn biết cách ràng buộc đàn ông, mà hắn lại ghét bị mất tự do vì vậy tuy đã 32 tuổi nhưng hắn lại chưa có ý định kết hôn. Nhiều năm qua hắn đã từng qua lại với rất nhiều người nhưng lại chỉ trung thành với loại phụ nữ tự lập kiên cường.