"Tôi... Tôi xin lỗi." Chu Tước sợ hãi xoa xoa bên mặt đau rát của mình. Người phụ nữ kia nhìn qua cũng biết là người rất đáng sợ, ra tay đánh người còn không chớp mắt. Cái tát kia khiến cho cô đau tới quay cuồng.
"Xin lỗi... Cô tưởng xin lỗi là xong à? Chiếc váy trên người tôi cô dù có làm trâu làm ngựa cả đời cũng không đền nổi." Cô gái váy tím mỉm cười độc ác tiến tới nắm chặt mái tóc dài của cô kéo thật mạnh.
Chu Tước chỉ vừa kịp hét lên một tiếng đã bị cô ta đẩy ngã xuống đất.
Lúc này, xung quanh đã có vài người kéo tới xem náo nhiệt. Đa phần là vì muốn xem trò vui cũng chẳng có ai thèm giúp cô. Cô gái váy tím còn định tiến tới đánh cô thì bị vài người phụ nữ khác ngăn lại.
"Giai Tịnh, Đừng đánh nữa... ở đây có rất nhiều người đang nhìn chúng ta, sẽ không tốt đâu. Cậu tha cho nó đi..." Một cô gái hình như là bạn của Giai Tịnh lên tiếng.
"Cậu nói cũng đúng, đánh cô ta cũng chỉ làm bẩn tay mình... Nhưng cái váy này tớ đã tốn hơn 5 ngàn đô mới mua được, tớ không thể tha cô ta dễ như vậy." Giai Tịnh nhìn xung quanh một lượt, đúng là có rất nhiều người kéo tới xem trò vui. Cô ta không thể làm mất mặt Lôi gia được, nhưng nếu tha thứ cho tiện nhân kia thì cô ta lại nuốt không trôi cục tức này.
Đôi mắt đầy gân đỏ độc ác của cô ta bỗng sáng lên, cười nham hiểm.
"Lấy kéo tới đây!"
Chu Tước run rẩy nhìn Giai Tịnh, chiếc váy kia có giá tận 5 ngàn đô. Cô có làm một năm cũng không trả nổi số tiền đó.
"Hai cậu giữ cô ta lại đi." Giai Tịnh cầm kéo trên tay, khuôn mặt nở một nụ cười đầy khinh bỉ.
Đám đông xung quanh bắt đầu bàn tán, thử xem tiểu thư của Lôi gia sẽ xử lý người phục vụ đáng thương kia như thế nào.
"Các người... Các người muốn làm gì? Buông tôi ra... Buông ra!" Chu Tước sợ hãi hét lên, hai tay bị hai người phụ nữ khác giữ chặt. Người phụ nữ kia chắc chắn là muốn giày vò kia tới chết.
Lôi Giai Tịnh cầm nắm tóc dài của cô lên mỉm cười, loại tiện nhân này mà lại có bộ tóc đẹp thế này. Thật không xứng!
"Đừng mà! Đừng cắt tóc của tôi!" Chu Tước khóc lóc cầu xin, nhưng chưa kịp nói xong thì cái kéo trên tay của Giai Tịnh đã thẳng thừng cắt một đường không do dự.
"Đừng mà! Tôi xin cô... Đừng cắt nữa." Chu Tước giãy giụa đầy tuyệt vọng, sau khi hành sự xong hai người phụ nữ kia mới chịu buông cô ra.
"Thế này đi, tôi dùng 5 ngàn đô của mình để mua mái tóc của cô!" Giai Tịnh nhếch mép vứt nắm tóc trên tay xuống đất rồi bỏ đi. Đám đông thấy kịch hay đã kết thúc cũng nhanh chóng rời bỏ hiện trường mà quay lại bữa tiệc.
Bỏ lại một mình Chu Tước ngồi trên đất với mái tóc bị cắt ngắn. Cô cầm nắm tóc bị vứt trên đất mà òa khóc, không ngờ chỉ vì một chút sơ xuất của bản thân mà cô phải trả giá đắt như vậy. Nhưng cô thật không dám làm gì người phụ nữ kia, cô ta dù sao cũng là một thiên kim tiểu thư vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng. Còn cô? Chỉ là loại rẻ rách cha không thương, mẹ không yêu, bị mọi người quay lưng. Chu Tước đứng dậy bước đi loạng choạng về căn phòng nhỏ của mình.
Cô phải trở về rửa mặt thật sạch rồi tiếp tục công việc của mình. Cô không thể chỉ vì bị cắt đi mái tóc này mà gục ngã được. Chu Tước cố gắng an ủi bản thân nhưng nước mắt lại rơi lã chã...
Trên hành lang rộng lớn Kỷ Lãng Tư tay cầm một điếu thuốc nhàn nhạt đi. Thực ra trên du thuyền có treo biển cấm hút thuốc nhưng cũng không ai dám nhắc hắn.
Bữa tiệc này khiến hắn nhàm chán nên hắn mới bỏ đi, không ngờ trên đường lại gặp phải người phụ nữ tên Alice kia. Hắn từ trước tới nay rất ít tiếp xúc với phụ nữ, cũng bởi vì phụ nữ rất rắc rối lại nhiều chuyện.
Cũng có thể vài năm nữa hắn sẽ tìm đại một người phụ nữ rồi kết hôn, sinh con. Đây giống như một nhiệm vụ hơn là tình yêu... Hắn cười nhạt.
Trên hành lang bỗng xuất hiện thêm một nhân vật. Đúng hơn là một nữ phục vụ nhỏ bé đang khóc không ngừng, tay còn cầm lấy một nắm tóc dài, trên mặt nấm nem nước mắt. Chắc chắn là vừa bị bắt nạt... Hắn lắc đầu ngán ngẩm, Kỷ Lãng Tư hắn ghét nhất là loại phụ nữ lấy nước mắt thay cơm. Trong lòng liền tràn ngập cảm giác khinh bỉ, loại phụ nữ này tốt nhất là lên tránh ra càng xa càng tốt.
Về đêm.
Ánh đèn lấp lánh của du thuyền cùng với tiếng nhạc đinh tai nhức óc làm Kỷ Lãng Tư chán ghét. Sau khi chúc rượu vài ly xã giao hắn liền bàn giao vài việc với trợ lý, còn bản thân liền trở về căn phòng sang trọng của mình.
Hắn nhanh chóng cởi bỏ bộ y phục của mình, chuẩn bị tắm thì phát hiện trong phòng không có khăn tắm liền bực tức gọi tới phòng phục vụ yêu cầu họ mang khăn tắm tới.
Rất nhanh cửa phòng liền bị gõ liên hồi, nhưng hình như không phải là người mang khăn tắm tới với tốc độ nhanh như vậy.
Kỷ Lãng Tư liền cẩn thận mở cửa phòng liền phát hiện là một phục vụ đang cầm một khay rượu tới. Hắn nhíu mày, lúc nãy hắn không hề yêu cầu phòng phục vụ mang rượu tới.
"Kỷ tiên sinh, đây là rượu ông chủ tôi biếu ngài." Nam phục vụ lịch sự cúi đầu nói.
"Ông chủ của cậu là ai?" Hắn lạnh nhạt hỏi, giường như cũng chẳng quan tâm là bao. Đây cũng không phải là lần đầu tiên có người tặng hắn rượu quý.