Đã bảy ngày trôi qua, cô vẫn không thể tin nổi rằng bản thân mình vẫn còn sống. Cô cùng một người đàn ông xa lạ ở chung với nhau hòa hợp một cách lạ lùng. Cũng vì vậy vốn sống của cô lại tăng lên, tuy người đàn ông kia đối xử với cô rất thô lỗ nhưng cũng sẽ không để cô chết. Hắn chỉ cô ăn những loại thức ăn không khiến cơ thể mất nước, khi có thứ gì có thể ăn được liền không ngần ngại chia cô một ít.
Hắn thực sự là một người dù bị ném tới nơi khắc nghiệt nhất cũng không thể chết, hắn chỉ cô cách ăn côn trùng cùng bọ cạp sống. Ban đầu Chu Tước còn sợ hãi, mùi vị của mấy con bọ sát kia cũng chẳng ngon lành gì nhưng cô vẫn cố thuyết phục bản thân nuốt chúng xuống.
Có vài lần ngủ chung với hắn, hắn sẽ thô lỗ nhéo nhéo vài chỗ trên cơ thể của cô cũng không đẩy cô ra như trước nữa. Chu Tước biết hắn là đang dở trò đồi bại nhưng cũng không phản kháng quá mãnh liệt, đối với cô mạng sống là quan trọng nhất. Một chút sỉ nhục này thì có là gì...
Vết thương trên tay hắn cũng dần đóng vảy lại chỉ là nhìn qua sẽ rất đáng sợ.
"Anh ơi! A! Đằng kia... Đằng kia có nước kìa." Chu Tước vui vẻ hét lên sau đó đi thật nhanh tới hồ nước, không ngờ ở nơi xa mạc khô cằn này lại có một hồ nước.
Nước trong hồ tuy không sạch như nước lọc nhưng cũng không tới mức quá bẩn. Chu Tước vươn tay hứng nước lên miệng uống, sau một lúc thấy cơn khát chưa được giải quyết triệt để liền đưa cả khuôn mặt xuống hồ uống nước ừng ực.
So với cô Kỷ Lãng Tư lại bình tĩnh hơn rất nhiều, hắn đưa mắt nhìn xung quanh thấy không có gì bất thường mới tiến tới uống vài ngụm nước.
"A... mát quá!" Chu Tước ngẩng cái mặt nhỏ dính đầy nước của mình cười thỏa mãn, khuôn mặt vì mấy ngày bị phơi nắng mà có chút sạm đen.
Sau khi uống nước đủ Kỷ Lãng Tư đứng dậy không nói một lời cởi thắt lưng da xuống sau đó thoát đi quần áo của mình ra. Cơ thể to cao vạm vỡ dưới lớp y phục dần hiện ra, quả thật là một bức tượng điêu khắc do thượng đế tạo ra. Hắn ít nhất cũng cao tầm 1m9, chiều cao vượt trội so với đàn ông Châu Á. Lúc hắn thoát hết y phục liền đưa mắt nhìn Chu Tước một cái khuôn mặt không cảm xúc tiến về hồ nước ung dung chà sát cơ thể mình.
Khuôn mặt Chu Tước có chút ửng đỏ mê hoặc nhìn hắn, cái đầu lắc lư nhìn cảnh đẹp tuyệt trần này. Màu da của Kỷ Lãng Tư có màu lúa mạch khỏe mạnh, Trên người có vài vết sẹo nhưng trông càng nam tính hơn. Được tắm rửa sau bao ngài căng thẳng người đầy bụi bẩn khiến mi tâm hắn dãn ra hẳn. Khuôn mặt cũng không còn cau có nữa...
Chu Tước chăm chú nhất cử nhất động của hắn, sau khi thấy bàn tay của hắn đưa xuống lau rửa bộ phận của đàn ông thì khuôn mặt càng tò mò hơn.
Bỗng nhiên vài giọt nước bị hắt tới đầy mặt khiến cô giật mình.
"Nhìn đủ chưa?" Kỷ Lãng Tư sau khi tắm xong liền nhanh chóng đi về phía cô, vài giọt nước nhỏ xuống từ trên người hắn khiến cô càng chăm chú nhìn.
Kỷ Lãng Tư đi lên bờ sau đó liền mặc lại y phục của mình, hắn cũng không ngại bị người khác giới nhìn thấy cơ thể mình. Dù sao hắn cũng rất tự tin về cơ thể của mình, nhưng để một con nhỏ khi dễ như vậy cũng khiến hắn có chút khó chịu.
"Có tắm không?" Hắn nhìn cô hỏi, khuôn mặt mang chút biểu cảm quái dị. Mấy ngày nay ngủ chung với cô nhưng không hiểu sao hắn lại thấy thân thể cô có mùi rất dễ ngửi, một mùi hương nhàn nhạt.
"Hả... có, em cũng muốn tắm. Anh đi sang chỗ kia đợi em một chút nhé." Giọng cô nỉ non mang chút ngượng ngùng. Tuy cô mặt dày nhìn đối phương tắm nhưng lại không thích người ta nhìn thấy cơ thể mình một chút nào.
"Tôi muốn ngồi đây." Bộ mặt của Kỷ Lãng Tư nghiêm túc hết mức, hắn thậm chí cảm thấy mình chẳng sai trái chút gì hết. Dù sao cô cũng nhìn thấy hắn tắm rồi.
"Nhưng... Vậy anh quay lưng chỗ khác được không?" Chu Tước khó xử nhưng thấy đối phương ngay cả nói cũng chẳng nói với mình nên liền im lặng. Mấy ngày nay quần áo cứ dính bết lên người khiến cô rất khó chịu, nếu giờ không tắm chỉ sợ cô sẽ không chịu được mất.
Chu Tước cắn môi cởi đi quần áo của mình ra rồi đi xuống nước tắm, thân thể nhỏ bé của cô khác hoàn toàn với Kỷ Lãng Tư. Lúc nãy hắn xuống tắm mực nước biển cũng chỉ qua eo một chút, vậy mà lúc cô tắm nước lại cao hơn cả ngực.
Chu Tước có chút sợ hãi nên cũng không đi quá xa bờ, dù sao cô cũng chẳng biết bơi.
Động tác của cô có chút lúng túng dưới cái nhìn nóng bỏng của Kỷ Lãng Tư. Bàn tay nhỏ bé xoa xoa cặp ngực của mình trong đầu lại xuất hiện vài cảnh tượng ngại ngùng.
Kỷ Lãng Tư trên bờ đôi mắt như xuyên thấu mặt nước đánh giá cơ thể cô một vòng, thật đúng với tưởng tượng của hắn. Cô đúng là một đứa bé chưa phát triển đầy đủ, ngực bé như vậy cùng lắm cũng chỉ là cup A. Tuy nhiên mông của cô rất to, rất vừa ý hắn...
Nếu Chu Tước mà biết được suy nghĩ của hắn thì chắc chắn có chết cô cũng dùng tay che kín cặp mông của mình rồi.
Sau khi tắm xong hai người liền vòng quanh bờ hồ nhỏ tìm một ít gì đó có thể ăn được sau đó rất nhanh liền rời đi. Chu Tước có chút luyến tiếc, chỉ sợ nếu rời khỏi nguồn nước này thì con đường phía trước sẽ rất khó khăn nhưng trụ lại ở nơi này cũng không phải là cách tốt.