Nếu em biết trước yêu anh khiến em đau như vậy thì em nguyện rằng cả đời em không quen biết anh. Tình yêu của chúng ta như pháo hoa trên bầu trời, ban đầu cuồng nhiệt đẹp đẽ nhưng lại nhanh chóng biến mất...
Trong một cái hang nhỏ Chu Tước mệt mỏi tựa lưng vào đùi của Kỷ Lãng Tư. Dường như hắn cũng quen thuộc với hành động này của cô nên liền chuyển động cơ thể để cô nằm thoải mái.
"Anh ơi... anh tên gì?" Chu Tước nắm lấy ống quần của hắn lay lay hỏi.
Kỷ Lãng Tư im lặng sau một lúc mới trả lời.
"Kỷ Lãng Tư." Hắn rất ít khi nói tên của mình cho người khác biết, Rèn giũa trong quân đội nhiều năm dần dần được thăng chức sau đó cho tới xuất ngũ thành lập tập đoàn riêng của mình tính hắn lại càng lãnh đạm. Từ trước tới giờ hắn không thích làm quen với người khác, chỉ có người khác xu nịnh muốn làm quen hắn.
"Kỷ Lãng Tư." Cô nhẩm lại tên hắn thêm một lần nữa, cái tên này cô không được phép quên.
"Còn cô?"
"Em là Chu Tước năm nay 20 tuổi." Cô vui vẻ giới thiệu.
"Ờ."
"Anh ơi... anh thật tốt." Bỗng dưng Chu Tước bật dậy đôi mắt có chút sương mờ nhìn hắn. Từ khi cô sinh ra tới giờ hắn là người đối tốt với cô như vậy, trước kia ai ai cũng sỉ nhục chán ghét cô. Duy chỉ có hắn tuy lãnh đạm nhưng không bao giờ thực sự ghét bỏ cô.
"Tôi tốt?" Kỷ Lãng Tư nhíu mày, cô gái này bị ngốc sao? từ khi biết nhau tới giờ hắn chưa bao giờ đối với cô dịu dàng. Thỉnh thoảng cũng chỉ là tiện tay vứt cho cô một ít thức ăn mà thôi. Sức ăn của cô rất kém nên đối với hắn cũng chẳng mất mát gì, tuy đồ ăn kiếm được hắn ăn không đủ no nhưng chưa tới mức chết đói.
Nhưng không hiểu vì sao mỗi lần kiếm được đồ ăn lại "tiện tay" ném cho cô một ít. Mỗi lần vậy hắn liền thích thú nhìn bộ dáng biết ơn của cô, có lẽ cô ngốc này dù bị hắn mang bán cũng sẽ có bộ dáng tin tưởng hắn tuyệt đối.
Trong hang đá len lỏi một chút tia sáng hắn liền chăm chú nhìn cô, khuôn mặt cô trông nhất trẻ con nhưng ngũ quan rất tinh xảo, phải nói là một đại mỹ nhân. Nhất là đôi mắt to tròn trong veo không chút tạp niệm. Hắn từ trước tới giờ ghét nhất là phụ nữ yếu đuối nhưng đây là lần đầu tiên hắn có cảm giác muốn bao bọc một người phụ nữ. Thậm chí hắn còn muốn đè cô xuống, chà đạp cô biến cô thành vật sở hữu của mình.
Không ngờ lại có một người phụ nữ lại làm nổi dậy du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu của hắn mạnh mẽ như vậy.
"Anh là người tốt nhất, tốt nhất, tốt nhất nhất luôn." Chu Tước lao tới ôm lấy hắn khuôn mặt nhỏ bé chà chà vào ngực hắn như cún con lấy lòng chủ.
Bỗng lòng của Kỷ Lãng Tư giống như một dòng nước nóng chảy qua...
"Em thích thích thích... Cực thích anh." Chu Tước ngây ngốc nói khuôn mặt cười tươi như hoa.
"Được rồi nghỉ ngơi đi ngày mai còn phải đi nữa." Hắn thô lỗ nhấn đầu cô vào lồng ngực cứng rắn của mình. Một lúc sau hắn liền nghe thấy hơi thở đều đặn của cô, sau một ngày vất vả cô liền nhanh chóng rơi vào giấc ngủ. Hai người cứ như vậy duy trì tư thế ám muội này tới sáng hôm sau.
Hai người tiếp tục đi bộ hết một ngày nữa liền đi tới một thị trấn nhỏ. Chu Tước òa lên khóc vì vui vẻ cuối cùng cô cũng không phải chết ở cái nơi đáng sợ kia rồi...
Thị trấn nhỏ này cách khá xa thành phố A, Kỷ Lãng Tư sau khi mượn điện thoại của một người qua đường liền gọi một cuộc điện thoại về thành phố A.
"Đói quá!" Chu Tước cắn cắn môi nhìn một tiệm nhỏ bán màn thầu nhưng khi nhìn thấy Kỷ Lãng Tư dửng dưng không quan tâm liền buồn bã.
Kỷ Lãng Tư không phải không hiểu ý cô mà là do trời sinh kiêu ngạo. Dù hắn có quen với môi trường khắc nghiệt như thế nào, dù có phải ăn côn trùng sống cũng sẽ không hạ mình đi xin đồ ăn.
Người bán màn thầu là một người phụ nữ trung niên, thấy Chu Tước không ngừng nhìn về phía mình liền thương cảm đưa cô hai cái màn thầu. Cũng đúng nhìn cảnh tượng của hai người lúc này thật chẳng khác gì hai kẻ hành khất. Quần áo vừa bẩn thỉu tóc tai cũng rối tung rối mù.
Chu Tước vui vẻ nói lời cảm ơn sau đó liền nhanh chóng chạy qua chỗ hắn đưa cho hắn một cái màn thầu nóng.
"Cô ăn đi." Dù sao hắn cũng không đói.
"Anh ăn đi... em ăn một cái là được rồi." Chu Tước cắn một miếng to ngây ngô nói.
Biết rằng nếu bản thân không nhận bánh chắc chắn sẽ bị cô lải nhải nên hắn liền cầm lấy cái màn thầu nhưng cũng chẳng thèm ăn nó.