Lúc cô trả lời tin nhắn, hỏi hắn là ngạc nhiên vui mừng hay hết sức thất vọng.
Nhưng lúc đó cô không hỏi lại
nüta.
Cô không nói hắn lại nhắc tới. “Nhớ phải gửi tin nhắn cho anh đó?”
v, t
“Anh đang nghĩ, thì ra Tiêu Niệm lớn lên lại xinh đẹp như vậy.” Mộ Thiên Sơ khẽ cười, đẩy một cái đĩa tới trước mặt cô, cầm lấy dĩa ăn và chiếc thìa khuấy tan quả trứng, “Lúc còn trẻ, anh bị mù, cảm thấy mọi người đều vây tròn Xung quanh, anh còn tưởng rằng…”
“Tưởng răng bộ dáng của em rất xấu sao?” Thời Tiêu Niệm
hỏi.
“Ủ. Anh nhớ lúc anh vào phòng mổ đã tiêm cho mình một liều thuốc tâm lý, mặc kệ Tiêu Niệm xấu bao nhiêu anh đều sẽ không không bộc lộ ra ngoài, đều phải cưới cô.” Mộ Thiên Sơ nói, tiếp tục khuấy trứng.
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm không nhịn được mà cười ra tiếng,:“Năm đó anh mới hai mươi tuổi, từ lúc mười ba tuổi anh vào nhà họ Thời vẫn luôn nói như vậy.”
Hắn luôn luôn mở miệng nói muốn cưới cô.
“Không phải nói đùa với em.”
Mộ Thiên Sơ nói, giọng điệu nghiêm túc, đôi mắt hẹp dài thâm sâu nhìn cô.
“…”
Thời Tiểu Niệm nhếch môi cười, không có cách nào nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Tiểu Niệm, chúng ta kết hôn đi!” Bỗng nhiên Mộ Thiên Sơ nói.
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm khó tin nhìn hắn, “Anh đang nói cái gì?”
“Từ lúc anh mất trí nhớ, chúng ta đã bỏ lỡ sáu nắm.” Mộ Thiên Sơ nhìn cô, thật lòng nói, “Anh không muốn lãng phí thêm thời gian nữa.”
“Thiên Sơ…”
Mộ Thiên Sơ khuấy trứng rải lên cơm chiên rồi mang tới trước mặt cô, “Trước kia em vẫn thích ăn như vậy, anh chưa bao giờ nhìn thấy, không biết làm cho giống với em hay không.”
Thời Tiểu NIệm cúi đầu, chỉ thấy quả trứng bị hắn khuấy vỡ vụn, có cơm, sốt cà chua, mùi vị bay vào mũi.
Nhưng cô nhìn, phát hiện trứng khuấy xong rất giống cơm rang trứng.
“Không quen ăn cơm trộn trứng anh làm cho em sao?” Mộ Thiên Sơ nhìn cô.
“À… được.”
Thời Tiểu Niệm cầm thìa gạt cơm, chợt nghe thấy tiếng vang thanh thúy.
Một viên kim cương trong suốt bị những hạt gạo vây quanh.
Viên kim cương được tạo hình hình bông tuyết vô cùng xinh đẹp, óng ánh trong suốt,
“…”
Thời Tiểu NIệm ngây người, kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt.
“Anh vĩnh viễn nhớ tới khoảnh khắc em cứu anh từ trong đống tuyết.”
“…”
“Trí nhớ trống rỗng sáu năm qua anh đều nghĩ tới, anh nghĩ không có gì khó hơn chuyện này. Tiểu Niệm, anh sẽ dùng thời gian ngắn nhất để bù đắp lại cho em, cho anh một cơ hội có được không?” Mộ Thiên Sơ chân thành hỏi.
Hắn đang cầu hôn cô.
Cầu hôn đột ngột.
“…”
Thời Tiểu Niệm im lặng.
Cô ngồi đó, cúi đầu, không hề chạm vào, thật lâu sau Thời Tiểu Niệm mới ngẩng đầu nhìn hắn, giọng nói khàn khàn: “Thiên Sơ, thật xin lỗi.”
Cô không muốn tổn thương hắn nhưng không thể không làm tổn thương.
Cô không muốn nói dối Mộ Thiên Sơ.
“…” Mộ Thiên Sơ nhìn chằm chằm vào cô, gương mặt âm nhu không có gì ngạc nhiên, giống như đã biết được đáp án của cô.
“Thiên Sơ, em không muốn lừa anh.” Thời Tiểu Niệm ngừng lại, mím môi vì khẩn trương, một lúc lâu sau mới nhẹ giọng: “Hình như em… thích Cung Âu rồi.”
Hình như em… thích Cung Âu rồi.
Cô thừa nhận ngay trước mặt hắn, thừa nhận làm cho hắn căm hận.
Ánh mắt Mộ Thiên Sơ nhìn vào cô, “Bắt đầu từ lúc nào?”
Thời Tiểu Niệm rũ mắt, nhìn đĩa cơm trứng trước mặt: “Em không biết, hình như cảm giác này càng ngày càng rõ, rõ đến mức em không có cách nào bỏ qua nó được.”
“Em xác định đó là thích mà không phải là thói quen sớm chiều ở chúng sao?” Mộ Thiên Sơ hỏi.
“Em không rõ lắm.”
Thời Tiểu Niệm không có cách nào xác định được, là do thói quen sớm chiều ở chung của cô với Cung Âu giống như sáng sớm sẽ thức dậy làm cơm cho hắn ăn.
Hôm nay, khi cô rời giường suýt chút nữa lại theo bản năng muốn hỏi hắn ăn gì, sau đó mới phát hiện không phải là căn phòng lúc trước, trên giường cũng không có Cung Âu.
Lúc này cô mới nghĩ đến cô đã trở mặt với Cung Âu.
“Còn đối với anh, em nghĩ là gì?” Mộ Thiên Sơ tiếp tục truy vấn, “Sáu năm qua, lúc gặp Cung Âu nhưng em vẫn muốn anh nhớ lại có phải không?”
Không khí trên bàn cơm từ từ trầm xuống.
Thời Tiểu Niệm ngạc nhiên nhìn Mộ Thiên Sơ, hắn không phải là người hay gây sự nhưng hôm nay hắn vẫn hỏi cô câu này.
Thấy cô không nói gì, Mộ Thiên Sơ hỏi: “Khó trả lời đến vậy sao?”
“Lúc đó thật sư em rất muốn anh nhớ lại.” Thời Tiểu Niệm nói, cực kì thành thật: “Có lẽ trước khi anh vào phòng phẫu thuật nói đùa một câu với em, nếu anh mất trí nhớ sẽ để em làm người giúp anh nhớ lại.”
Câu nói đó cô vẫn nhớ mãi.
“…”
“Có lẽ có sự khác nhau quá lớn, anh luôn ở cùng em nhưng đột nhiên có một ngày không cần em bên cạnh nhưng lại ở cùng một chỗ với Thời Địch, như vậy trong lòng em không còn cân bằng nữa rồi.”
“Chẳng lẽ không thể là ghen sao?”
“Có lẽ là thế.” Thời Tiểu Niệm không hề phủ nhận, “Nhưng mấy năm nay trôi qua, càng ngày em càng cảm thấy mệt mỏi, nhưng lại không muốn buông tha, kiên trì chuyện như vậy lại không có lý do gì.”
“…”
“Có một chuyện đến bây giờ em chưa nói với anh.” Thời Tiểu Niệm nhìn hắn.
Ngón tay thon dài của Mộ Thiên Sơ đan vào nhau: “Đột nhiên anh không muốn biết nữa, thôi ăn cơm đi.”
“…”
Thời Tiểu Niệm mím môi, không nói gì thêm, cầm lấy chiếc thìa.
Hắn không muốn nghe nên không nói gì nữa.
Thời Tiểu Niệm cúi đầu, giảm thiểu âm thanh, thản nhiên nói: “Thật ra em nói với anh lúc em muốn buông tha tuy có một chút khổ sở nhưng sau đó lại cảm thấy rất thoải mái, cũng không còn ghen tuông khi bọn anh ở cùng một chỗ.”
“…”
Hắn hiểu ý cô.
Cô buông tha hắn, muốn thả lỏng bản thân.
“Sáu năm qua xảy ra rất nhiều chuyện, có lẽ trước kia em từng thích anh, nhưng việc này đè nặng lên em, em không còn sức kiên trì nữa rồi.” Thời Tiểu Niệm khàn khàn nói.
Sáu năm qua cô bị mọi người bọn họ quát tháo mắng mỏ, bị bạn bè xa lánh, còn đến mức bị cha mẹ nuôi đoạt tuyệt quan hệ.
Tất cả
Đều lưu giữ lại lên người cô, cô không còn sức lực để yêu người đàn ông trước mặt nữa.
Mộ Thiên Sơ thâm sâu nhìn cô, khóe môi nhếch lên sự chua xót: “Dù hiện tại anh đã nhớ lại, nhưng nếu anh không mất trí nhớ, em cũng không thể quên được, không có cách nào để quên bởi vì em thừa nhận quá nhiều áp lực, em không có cách nào bởi vì anh mất trí nhớ mà vẫn đối xử tốt với anh như trước đây đúng không?”
Hắn phân tích rất đúng.
“Thật xin lỗi!”
Thời Tiểu Niệm càng cúi đầu thấp hơn.
“Vì sao lại muốn xin lỗi anh?” Mộ Thiên Sơ hỏi.
Thời Tiểu Niệm cúi đầu, thật lâu sau cô mới ngẩng đầu nhìn hắn, “Vì anh trở lại nhưng em thì không thể.”
Hắn đã nhớ lại, hắn liều mạng làm Mộ Thiên Sơ trước đây nhưng cô… đã không thể trở về.
Anh trở lai nhưng em không thể.
Âm thanh khàn khàn có một chút áy náy và bi thương không nói nên lời.
Ít nhất giờ phút này nước mắt trong mắt cô là vì hắn.
Mộ Thiên Sơ nhìn cô, bỗng nhiên quay đầu sang một bên, trong mắt cùng có hơi nước, hắn cố gắng che dấu nhưng dấu không được.
Hắn cố gắng nhớ lại nhưng một cô gái nói với hắn, anh đã trở lại nhưng em thì không thể.
“Sáu năm, mới sáu năm anh đã bỏ lỡ tất cả.” Mộ Thiên Sơ chua xót nói, “Được rồi, không nói đến nữa, ăn cơm đi.”
“…”
Thời Tiểu Niệm không còn khẩu vị, miễn cưỡng dùng thìa xúc mấy miếng vào miệng.
Bên ngoài nhà hàng, ven đường có môt chiếc xe thương vụ hết sức khiêm tốn, một bóng dáng cao lớn ngồi đằng sau, mặc chiếc áo sơ mi xám, cổ ảo mở một cái cúc, gương mặt anh tuấn đầy u ám, đôi mắt đen bóng ghen ghét nhìn hai người trong nhà hàng.
Thời Tiểu Niệm và Mộ Thiên Sơ ngồi gần cửa, vẫn còn nói chuyện.
“Có gì mà nói lắm thế.”
Cung Âu ngồi trên xe, một tay đập đập đám giấy vẽ bên ghế xe.
Đám giấy vẽ tối qua bị hắn giẫm dưới chân lại được hắn nhặt lên.
Phong Đức ngồi bên cạnh tay lái, nhìn hai người trong nhà hàng: “Thiếu gia, hiện tại cho người qua không?”
Đêm hôm qua thiếu gia còn chưa ngủ.
Hắn tự mình làm kế hoạch để đối phó Mộ Thiên Sơ và Thời Tiểu Niệm.
Sau đó thiếu gia không ngừng làm, còn tự mình giám sát hiện trường, đơn giản mà nói… là tự mình theo dõi Thời Tiểu Niệm.
“Gấp cái gì, phải phá hoại vào lúc thích hợp nhất.”
Cung Âu lạnh lùng mở miệng.
“Nhưng mà đậu xa như vậy không biết bọn họ đang nói gì.” Phong Đức nghi ngờ nói, làm sao để tìm thời gian tốt nhất chứ.
“Ông có bị ngu không, cái này nhìn mà cũng không hiểu. Người đàn ông đang muốn cầu hôn Thời Tiểu Niệm, Thời Tiểu Niệm không muốn nên hắn không ngừng nói, Thời Tiểu Niệm không muốn, có chết cũng không muốn, nói cô không thích ăn trứng và cơm chiên, cô thích ăn cơm rang trứng.”
“…”