“Chờ Thời tiểu thư thích ứn chút đi, trị liệu thôi miên lần này của chúng ta xem như đã thành công rồi, nếu như Thời tiểu thư vẫn không muốn nói, chúng ta sẽ tiến hành khai thông trong lòng, nhất định có thể làm cho Thời tiểu thư mở miệng. “. Bác sĩ tâm lí đáp.
“Trị liệu một lần lại một lần nữa. “. Cung Âu nhìn họ, sắc mặt âm trầm, nói: “Tôi cho mấy người một tuần nữa, nếu như cô ấy không nói chuyện, tôi sẽ đem các người diệt sạch.”
“…”
Tất cả bác sĩ tâm lý cúi đầu.
Bỗng nhiên Thời Tiểu Niệm đứng lên từ ghế xoa bóp, đi ra ngoài.
Cung Âu lập tức đem tờ giấy trong tay ném đi, đuổi theo cô, một phát nắm được tay cô, hỏi:
“Em đi đâu?”
Hắn nhìn cô chăm chú,giống như cô sẽ đột nhiên biến mất không thấy đâu.
“…”
Thời Tiểu Niệm trầm mặc nhìn hắn, không nói gì.
Cung Âu trừng mắt nhìn cô, bỗng nhiên quát:
“Mấy người qua đây cho tôi, đây không phải là trị không hết mà là không chữa khỏi. “
Nhất định là cô đã bị tổn thương lần hai.
Dựa vào…
Hắn biết hắn không phải là người mà trong lòng cô tin tưởng nhất.
“…”
Thời Tiểu Niệm nghe lời hắn nói liền muốn cười, cô lập tức thu liễm vẻ mặt, tránh tay hắn ra tiếp tục đi về phía trước.
Cung Âu bước theo sát cô.
Thời Tiểu Niệm trở về phòng ngủ, sau đó đi vào buồng tắm.
Thấy nơi cô đi vào là phòng tắm, lông mày nhíu chặt của Cung Âu mới buông ra.
Trong phòng tắm, Thời Tiểu Niệm cởi váy đầy hôi ra, bước chân vào bồn tắm, chậm rãi nằm xuống.
Cô đưa tay ấn về phía trong lòng mình.
Hóa ra trị liệu thôi miên tâm lí lại có tác dụng thần kỳ như vậy, hiện tại lòng của cô rất bình tĩnh, nhớ lại sự kiện ở thương trường kia cô cũng không còn cảm thấy kinh hoàng, tuyệt vọng như trước nữa.
Chỉ là khi nói đến bố mẹ nuôi, cô vẫn rất thất vọng và thống khổ.
Có chút hận thù, nhưng cũng còn chút tình cảm còn sót lại.
“Cung Âu.”
Cô chậm rãi mở môi ra gọi tên người này.
Nhẹ nhàng, chậm rãi.
Cô chưa bao giờ biết là gọi tên Cung Âu lại làm cô có cảm giác an tâm như vậy.
Thời Tiểu Niệm nằm trong phòng tắm, lui người về sau, khóe môi kéo ra một nụ cười. “Cung Âu, cảm ơn anh.”
Nếu không có Cung Âu, e sợ là cô mãi mãi là một người thực vật.
Cô là kẻ yếu, cô không mạnh, nhưng không sao, có hắn là được rồi.
Tắm rửa xong, Thời Tiểu Niệm mặc một cái váy ngủ, lau khô đầu, nhìn chính mình trong gương, chậm rãi giở nụ cười.
Rốt cuộc cô cũng cười lại.
Rốt cuộc cô cũng đã vượt qua chướng ngại tâm lí.
Thật tốt.
Cô nghĩ, cuộc đời cô vì Cung Âu mà bắt đầu lại từ đầu.
Đi ra khỏi phòng tắm, không gặp Cung Âu trong phòng ngủ, Thời Tiểu Niệm đi ra cửa, chỉ thấy Phong Đức đứng ở cửa.
Thấy cô đi ra, Phong Đức lập tức cúi đầu, chào:
“Thời tiểu thư. “
Thời Tiểu Niệm đi ra ngoài, nhìn quanh không thấy Cung Ây đâu cả.
Phong Đức biết cô đang tìm cái gì, lập tức nói: “Thiếu gia đi nói chuyện cùng bác sĩ tâm lí, lát nữa sẽ trở lại.”
Nói chuyện.
Phải nói là mắng người ta mới đúng.
Rõ ràng Cung Âu nhận định lần trị liệu này thất bại, đáng thương cho các vị bác sĩ kia.
Thời Tiểu Niệm đi ra ngoài nhìn một chút, xác định Cung Âu chưa trở lại, liền kéo Phong Đức đi vào phòng ngủ, thuận lợi đóng trái cửa lại.
Phong Đức kinh ngạc nhìn cô: “Thời tiểu thư? “
“Phong quản gia, tôi xin nhờ ông một chút. “
Thời Tiểu Niệm ôn nhu mở miệng nói.
Vẻ mặt Phong Đức khiếp sợ nhìn về phía cô, người luôn luôn giữ bình tĩnh cũng phải lui về phía sau một bước.
“Thời tiểu thư, cô có thể nói chuyện được rồi sao?”
Trời ạ.
Rốt cuộc cũng có thể nói chuyện rồi.
“Ừ.“. Thời Tiểu Niệm dùng sức gật đầu, cười nhạt, nói:
“Trước đây tôi cũng muốn nói chuyện nhưng luôn luôn cảm thấy môi rất nặng, cuống họng tắc nghẹn, không nói ra được, ngày hôm nay lại nói rất dễ.”
“Tâm lí trị liệu rất có lợi.“. Phong Đức vui mừng nhìn cô, một đôi mắt đầy nếp nhăn lộ ra một chút nước.
“Thời tiểu thư có thể nói là tốt rồi, tôi vốn còn muốn nói cô còn trẻ vậy mà đã bị hủy hoại vì dư luận. “
Thật là không xứng đáng.
Phong Đức nghẹn ngào nói
“Phong quản gia. “
Thời Tiểu Niệm ngạc nhiên nhìn ông, không nghĩ đến ông sẽ vì việc này mà rơi lệ.
Lúc bố mẹ nuôi chửi bới cô, lại còn có người vì cô có thể vượt qua chướng ngại tâm lí mà rơi lệ.
Thời Tiểu Niệm không khỏi đi lên, dùng sức mà ôm ông, nói:
“Phong quản gia, thời gian này cảm ơn ông rất nhiều. “
Khoảng thời gian này, cả người cô giống như xác chết di động, đều là ông và Cung Âu chăm sóc cô.
“Nhìn tôi xem, đã già rồi, còn khóc đây.”
Phong Đức tự giễu nói, âm thanh có chút nghẹn ngào, đưa tay vỗ lưng cô
“Chờ chút, Thời tiểu thư, nếu cô nói chuyện được rồi, tại sao lại không nói cho thiếu gia biết?”
Thiếu gia gấp đến không xong rồi.
Phong Đức buông Thời Tiểu Niệm ra, Thời Tiểu Niệm cắn môi, nói: “Tôi muốn cho anh ấy một niềm vui bất ngờ. “
“Bất ngờ?”
Phong Đức ngớ ngẩn, lập tức khuôn mặt trở nên vui mừng:
“Thời tiểu thư, cô có thể vì thiếu gia mà tạo ra bất ngờ.”
“Đúng vậy, không phải anh ấy, thì sẽ không có Thời Tiểu Niệm hiện tại.” Thời Tiểu Niệm nói:
“Tôi muốn làm cái gì đó cho anh ấy. “
“Vậy Thời tiểu thư muốn tạo ra bất ngờ gì?”
“Tôi đã có suy nghĩ trong đầu.“. Thời Tiểu Niệm mím môi, hơi lúng túng nói: “Tôi nghĩ muốn tự mình làm bất ngờ cho anh ấy, nhưng phải cách xa anh ấy mới được.”
Nếu không thì cô sẽ không tạo ra kinh hit được.
“Cách xa thiếu gia?“. Phong Đức vừa nghe xong liền xua tay liên tục, nói: “Đây là chuyện không thể nào, thiếu gia là kiểu người gì chắc cô cũng rõ ràng, muốn cách xa làm sao có thể được chứ.”
Thiếu gia hận không thể đem Thời tiểu thư dán lên người, bất cứ nơi đâu đều mang theo cô đi, chỉ còn thiếu lúc đi nhà vệ sinh không mang cô đi thôi.
Như vậy làm sao có khả năng tách ra khỏi người thiếu gia.
“Cùng bởi vì như vậy nên tôi mới nhờ Phong quản gia giúp đỡ, Phong quản gia ở cùng Cung Âu như vậy, khẳng định có cách.“. Thời Tiểu Niệm nhờ vả.
“Haha, Thời tiểu thư, đây là cô đang kéo tôi xuống nước sao “. Khuôn mặt Phong Đức đề phòng nhìn cio, nói: “Một lần làm không được, coi không có chuyện gì còn tôi có thể gặp xui xẻo lớn đó.”
Thiếu gia sẽ không làm gì với Thời tiểu thư, nhưng ông là quản gia thì thật khó nói.
“Chỉ cần kinh hỉ thành công, Cung Âu có thể trách ông sao?”
Thời Tiểu Niệm hỏi.
“Nhưng mà…”
“Phong quản gia, làm ơn.“. Thời Tiểu Niệm hướng về phía ông cúi đầu xuống thật sâu, chân thành nói: “Thật sự tôi rất muốn vì Cung Âu làm chút gì đó.”
Bởi vì Cung Âu đã làm rất nhiều việc cho cô.
“Được rồi, để tôi suy nghĩ lại.” Phong Đức bất đắc dĩ nói.
Thời Tiểu Niệm và Phong Đức nhất trí bàn bạc xong, hai người cùng đi xuống dưới lầu.
Rất xa, Thời Tiểu Niệm đã nghe thấy tiếng Cung Âu chửi mấy người bác sĩ kia đến máu chó đầy đầu, không mang theo từ thô tục nhưng chửi đến mọi người đều đứng yên một chỗ.
Thời Tiểu Niệm thật thấy hổ thẹn với các bác sĩ tâm lí.
Chờ niềm vui bất ngờ qua đi, cô sẽ bồi thường cho họ.
Thời Tiểu Niệm quay về phía Phong Đức xoa xoa mặt mình, lại khôi phục dáng vẻ thẫn thờ lúc trước
Phong Đức nhìn thẳng lắc đầu, mấy người trẻ tuổi bọn họ cứ chơi đi, sao lại dằn vặt bộ xương già của ông.
Thời Tiểu Niệm cố ý cố ý trải qua bảy lần tâm lí trị liệu.
Đi ra không xa, Cung Âu liền đuổi tới, một phát nắm được tay cô, đôi mắt nhìn cô chằm chằm nói:
“Tắm xong rồi? “
“…”
Thời Tiểu Niệm thẫn thờ nhìn hắn, không nói gì
“Có đói bụng không? Tôi cho người làm cơm rang trứng? “ Cung Âu hỏi.
“…”
Vị thơm của cơm rang trứng bay lên khắp nơi.
Thời Tiểu Niệm vừa nghĩ đến liền nhíu mày.
Cô không phản đối, cả người bị Cung Âu kéo về phía phòng bếp, liếc mắt nhìn Phong Đức ở phía sau.
Trong phòng bếp, đầu bếp và người hầu đều bị đuổi ta ngoài, Cung Âu vén tay áo lên bắt đầu làm cơm.
“Ầm.”
Một cái trứng gà bay.
“Ầm.”
Một cái trứng gà khác đi vào trong bát.
“…”
Thời Tiểu Niệm nhìn mà khó nhẫn nại được, đơn giản quay đầu lại ngồi vào một tấm thật dài trước bàn ăn, không nhìn Cung Âu dưới bếp.
Phong Đức đi tới, chuyển mắt nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, Thời Tiểu Niệm âm thầm làm một thủ thế cố lên với ông.
Phong Đức bất đắc tội mở miệng:
“Thiếu gia, ngày mai Lăng tiên sinh mở thịnh yến mời ngài tham gia.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!