Editor: Yuhina
Một hàng chữ rất nhỏ, như là con kiến bò ở trên bức tường.
Dòng chữ không có tôn nghiêm thấp hèn như vầy, cầu xin quỵ lụy như vậy.
Cung Âu có thể tưởng tượng hình ảnh một mình cô đứng đây viết, vừa lau nước nước mắt vừa viết xuống những dòng chữ kia.
"Ạch"
Dạ dày lại một lần nữa đau thắt lên, Cung Âu giơ tay lên dùng sức mà đè dạ dày lại, người dán vào tường từ từ trượt xuống.
Cơn đau như len lỏi vào trong toàn bộ cơ thể của hắn, cào xé thân thể cuả hắn.
Hắn chậm rãi ngồi dưới đất, đôi chân thon dài duỗi thẳng ra, dựa lưng vào tường.
Trên tường tất cả đều là hình Thời Tiểu Niệm vẽ.
Hắn ngồi dưới đất, đầu chậm rãi rủ xuống, cố đè nén sự thống khổ, rất lâu sau, cuối cùng Cung Âu cũng không chịu đựng nổi nữa, cả người ngã xuống mặt đất, thân hình cao to cuộn mình lại.
Mồ hôi không ngừng chảy ra từ trên mặt hắn.
Cung Âu cố hé nửa con mắt, đau đến nỗi ánh mắt tan rã, tay cố gắng chống đỡ ở dạ dày.
"Tốt." âm thanh trầm thấp của hắn chầm chậm phát ra, "Em nói cái gì cũng tốt."
Phòng khách trống trải yên tĩnh.
Chỉ còn dư lại tiếng nói của hắn.
Hắn cuộn mình nằm xuống đất, có vẻ vô cùng chật vật, mồ hôi tuôn ra như mưa, Cung Âu mở nửa con mắt, âm thanh trầm thấp tiếp tục vang lên, "Em nói cái gì cũng tốt, cái gì cũng tốt."
Tiếng nói của hắn, chỉ có một mình hắn nghe được.
Ở một nơi khác, Thời Tiểu Niệm ngồi ở trong phòng làm việc cuả truyện tranh Cách Uy, trên tay đang cầm bản thảo, bỗng nhiên cảm thấy đau dạ dày.
"Ạch."
Thời Tiểu Niệm khẽ nhăn lông mày, đưa tay ấn về phía dạ dày của mình.
"Làm sao vậy" Hạ Vũ đang bàn luận về bản thảo với cô, thấy thế lo âu đứng lên, sốt sắng nhìn cô.
Thời Tiểu Niệm miễn cưỡng nặn ra nụ cười, ấn dạ dày lại nói, "Không biết tại sao đột nhiên cảm thấy đau dạ dày."
"Có phải do cô đói bụng hay không" Hạ Vũ hỏi.
"…"
Thời Tiểu Niệm choáng váng, lúc này mới nhớ tới bởi vì hôm nay Cung Âu đột nhiên đến thăm, cô đã đổ toàn bộ đồ ăn đi, nên bữa trưa cũng chưa ăn ăn, bây giờ bảo bảo bắt đầu kháng nghị rồi.
Thời Tiểu Niệm có chút thẹn thùng đứng lên, "Tôi đi mua chút gì đó để ăn."
"Trời ạ, cô làm mẹ mà như vậy sao, mang thai còn dám không ăn" Hạ Vũ triệt để bái phục với cô, ánh mắt nhạy bén nhìn cô, hỏi, "Không phải là cô còn đang suy nghĩ đến chuyện của Cung tiên sinh đấy chứ"
Có phải cô còn đang lạc trong bóng ma mang tên thất tình
Hạ Vũ thật tâm không hy vọng Thời Tiểu Niệm cứ lưu luyến quá khứ, trong ấn tượng cuả Hạ vũ thì Cung Âu đã trở thành một tên cặn bã.
"Không có, là do tôi bận quá nên quên mất thôi, để tôi ra ngoài mua gì đó ăn." Thời Tiểu Niệm khẽ nói.
"Để tôi nhờ người đi mua hộ cô."
"Không cần, vừa vặn tôi muốn ra ngoài ăn một chút, sau đó đi bệnh viện kiểm tra."
Đã đến thời gian kiểm tra định kỳ cho thai nhi.
"Có muốn tôi đi kiểm tra định kỳ với cô không" Hạ Vũ lập tức hỏi.
"Hiện tại tôi vừa mới qua ba tháng, không cần đi cùng đâu, tôi cũng không mong manh như vậy đâu." Thời Tiểu Niệm từ chối hảo ý của cô, cầm lấy túi xách rời đi.
Hạ Vũ không ép được cô, đứng ở nơi đó nhìn bóng lưng của cô, không tự chủ được mà thở dài.
Cái gì gọi là không mong manh như vậy.
Trước đây đều được Cung tiên sinh nâng như nâng trứng, làm cái gì cũng đều có người hầu kẻ hạ, mà bây giờ tất cả đều phải tự mình làm.
May nhờ Thời Tiểu Niệm thích nghi tốt nên dễ dàng thích nghi với sự chênh lệch kia.
Thời Tiểu Niệm đi một mình vào bệnh viện, ở trước khoa phụ sản đứng xếp hàng chờ tới lượt.
Người xếp hàng trong đại sảnh, xung quanh đa số là vợ chồng, tất cả đều vừa nói vừa cười, thân đơn bóng chiếc như cô cũng chỉ có một.
Lúc cô đơn sẽ làm cho người ta cảm thấy tự ti.
Đặc biệt là thời điểm xếp hàng chờ ở khoa phụ sản.
Thời Tiểu Niệm một mình yên tĩnh ngồi ở chỗ đó, trên mặt đeo kính, đầu đội một cái mũ lưỡi trai lớn, mặc trang phục rộng rãi.
Không ai nhận ra cô.
Hình tượng cô bây giờ và trước đây khi còn đứng cạnh Cung Âu khác nhau một trời một vực.
Không biết đã đợi bao lâu, mới đến số của Thời Tiểu Niệm.
Cô vẫn mời bác sỹ riêng khám cho cô, bác sỹ kia là bác sỹ nổi tiếng trong nước, phí khám bệnh khá cao.
Lúc trước ở bên Cung Âu thì cô cần quan tâm, nhưng bây giờ khoản chi phí đó đối với cô cũng khá lớn.
Nhưng trong hiệp ước chia tay đã viết rõ, cô chỉ có thể để bác sỹ này khám bệnh cho mình, bằng không nếu để lộ tin tức mang thai chính là trái với điều khoản trong hiệp ước.
Làm xong kiểm tra, Thời Tiểu Niệm ngồi trên ghế sa lon trong phòng làm việc của bác sỹ, nâng cốc nước lên uống, ngón tay không tự chủ được run lên.
"Bác sỹ Diệp, bác nói cái gì"
Thời Tiểu Niệm ngơ ngác mà hỏi, đem cốc đặt trở lại.
Bác sỹ Diệp là nữ bác sĩ khoảng hơn 50 tuổi, vẻ mặt ôn hòa, trên tay cầm một tờ giấy, hướng về phía cô cười nói, "Chúc mừng cô, Thời tiểu thư, cô mang thai là sinh đôi."
"Sinh đôi"
Thời Tiểu Niệm khiếp sợ nhìn về phía bà, đứng lên đi tới trước bàn làm việc.
Làm sao đột nhiên lại thông báo là sinh đôi, trước đây cô chưa từng nghe thấy ai đề cập đến.
"Đúng, cô xem đi." bác sỹ Diệp kiên nhẫn giải thích với cô một số kiến thức chuyên ngành, sau đó nói, "Trước đây tôi còn không dám hoàn toàn xác định, vì thế nên không dám thông báo cho cô và cung tiên sinh, sợ để cho hai người mừng hụt. nhưng lần này xác định là thật, cả hai bảo bảo đều rất khỏe mạnh, cô có thể yên tâm."
Thời Tiểu Niệm khó có thể tin mà nhìn phim chụp trong tay, một tay xoa bụng của mình, trong thân thể của cô đang thai nghén hai sinh mệnh.
"Không phải nói xác suất đẻ sinh đôi rất nhỏ sao" Thời Tiểu Niệm kỳ quái hỏi.
"Đúng, nếu không dùng thuốc, thụ tinh nhân tạo, hoặc là không có gien di truyền sinh đôi thì đích xác rất khó để mang thai sinh đôi." Bác sỹ Diệp ngồi ở chỗ đó mỉm cười nói, "Nhưng chuyện này cũng không phải là bảo hoàn toàn không có khả năng, Thời tiểu thư không phải đang mang thai sao"
Xác suất nhỏ như vậy mà cô cũng trúng
Không ngờ cô lại có vận may tốt như vậy.
Thời Tiểu Niệm không thể tin được mà nhìn phim chụp, sinh đôi, cô mang thai hai bảo bảo, không nhịn được lại hỏi một lần, "Bác xác định là sinh đôi à, nhỡ lần sau kiểm tra không thấy nữa thì sao"
Cô vẫn có chút khó có thể tin tưởng được.
"Tôi xác định." Bác sỹ Diệp cười nói, "Thời tiểu thư, đây là lễ vật mà trời cao đưa cho cô, là một phần thưởng hạng nhất của cô."
Phần thưởng hạng nhất.
Cô lại được ông trời trao tặng cho một phần thưởng hạng nhất, là vì cô bị đá quá đáng thương, nên mang bảo bảo tới để an ủi cô, một không đủ nên gửi hai sinh mạng bé nhỏ tới.
"Bởi vì là sinh đôi, nên cô sẽ mệt hơn phụ nữ mang thai bình thường một chút, mà Thời tiểu thư lại từng có dấu hiệu sẩy thai, cô nhất định phải chăm sóc tốt thân thể, cần phải đặc biệt chú ý." Bác sỹ Diệp ôn nhu nói, "Như vậy đi, sau này cô cứ một tuần tới một lần kiểm tra đi."
"Được, tôi biết rồi."
Thời Tiểu Niệm gật gật đầu.
Bác sỹ Diệp mỉm cười gật đầu, vốn dĩ vào lúc này nên chúc mừng và bảo cô về thông báo tin vui này với Cung tiêng sinh, nhưng tin tức Thời Tiểu Niệm và cung Âu chia tay là chuyện toàn bộ thế giới đều biết, suy nghĩ một chút bác sỹ Diệp nói, "Thời tiểu thư, cô có thể trở về cùng chia sẻ tin vui này với bạn của cô rồi."
"…"
Chia sẻ.
Thời Tiểu Niệm mỉm cười có chút gian nan, rời khỏi phòng làm việc của bác sỹ, đi ra khỏi bệnh viện.
Bên ngoài đã là hoàng hôn.
Trên đường phố đông đúc nhộn nhịp, Thời Tiểu Niệm đứng ở ven đường, trên đường xe cô đi tới đi lui, dòng người đông đúc, chỉ mình cô có vẻ đặc biệt nhỏ bé.
Cô đứng ở nơi đó, gương mặt dại ra, ngẩn nguòi mà nhìn mặt đất.
Có taxi đi qua, đều bị người bên cạnh giành trước.
Sinh đôi.
Vận may của cô đều xuất hiện vào những lúc kỳ quái, đại nhân vật mà không phải người nào cũng gặp được thì cô lại gặp, như Cung Âu; đại nhân vật mà không phải ai cũng có thể bám vào được thì lại dây dưa với cô, như Cung Âu; người bình thường mang thai đôi xác suất cực thấp, thì cô lại ở trong cái xác suất cực thấp đó
Đương nhiên, khi biết mình mang thai đôi, Thời Tiểu Niệm rất là cao hứng, không phải ai cũng có thể gặp được một lần song hỷ như vậy, chuyện này thật thần kỳ.
Chia sẻ.
Cô có thể chia sẻ với ai đây.
Thời Tiểu Niệm lấy điện thoại di động ra, xẹt qua màn hình, số điện thoại liên lạc của Cung Âu còn ở trong máy cuả cô, suýt chút nữa ngón tay của cô đã đụng vào.
Có tiếng còi xe cắt ngang suy nghĩ của cô.
Ngón tay của cô lập tức rời khỏi màn hình điện thoại di động.
Cô điên rồi sao, lẽ nào cô muốn gọi điện thoại chia sẻ niềm vui với Cung Âu, nói con cuả chúng ta là sinh đôi nha, kinh hỉ gấp đôi, anh có vui hay không.
Căn bản hắn không tin đứa trẻ trong bụng cô là của hắn, cô có muối mặt đi nói cũng vô dụng.
Hơn nữa quan hệ của bọn họ đã thành thế này, nếu tra được đứa con này là của hắn, chỉ sợ hắn muốn con không muốn mẹ, cô không thể nói, tuyệt đối không thể nói.
Cứ để Cung Âu cho rằng bảo bảo không phải là của hắn.
Sau khi Thời Tiểu Niệm đã quyết định xong, cô gọi một cái taxi, báo địa chỉ tiểu khu.
Xe chạy về phía trước, Thời Tiểu Niệm dời tầm mắt nhìn phong cảnh phía ngoài cửa xe, nhìn phong cảnh cứ tụt dần về phía sau, ngón tay vuốt ve bụng của mình.
Là hai bảo bảo đi tới bên người cô, đây là việc vui, nói thế nào cũng nên vì bảo bảo mà ăn mừng.
Từ khi mang thai tới nay, hai bảo bảo toàn phải hấp thụ tâm tình tiêu cực của cô đi
Như vậy không được, cô phải giữ cho tâm tình thật tốt để có thể chăm sóc cho bảo bảo.
Trên đường đi qua siêu thị, Thời Tiểu Niệm mua một số món ăn, bấm số điện thoại của Hạ Vũ, nỗ lực giữ cho ngữ khí của mình có vẻ ung dung hơn một ít, "Hạ Vũ, ngày hôm nay đừng để Lý Ca xuống bếp, đi đến nhà tôi ăn đi"
Hiện tại người mà cô có thể chia sẻ tin vui này chỉ có Hạ Vũ và Lý Ca.
"A ngày hôm nay à" Hạ Vũ nghi hoặc mà hỏi.
"Làm sao vậy, hai người không rảnh à"
Thời Tiểu Niệm một tay nhấc túi một tay cầm điện thoại di động hướng về phía taxi đang chờ.
"Đúng vậy, ngày hôm nay chúng tôi muốn trải qua thế giới của hai người, là kỷ niệm ngày kết hôn của chúng tôi." Lúc Hạ Vũ nói những lời này ngữ khí trở nên ngọt ngào, "Tiểu Niệm, cô có chuyện gì sao, nếu có chuyện thì chúng tôi sẽ không đi nữa."
Thời Tiểu Niệm đứng lại, nói, "Không có, tôi không có gì chuyện, chỉ là mua hơi nhiều đồ ăn, hai người cứ đi đi."
"Không có chuyện gì là tốt rồi, vậy tôi đi thay quần áo chuẩn bị ra cửa nha, khà khà, chồng tôi nói đã chuẩn bị kinh hỉ cho tôi đấy." Hạ Vũ vui vẻ nói rằng.
Cách điện thoại di động, Thời Tiểu Niệm vẫn có thể cảm nhận được hạnh phúc ngọt ngào của Hạ Vũ.
Cô cười cợt nói, "Vâng vâng, biết cô hạnh phúc rroif. Người phụ nữ hạnh phúc, nhanh đi đón kinh hỉ đi, tôi cúp máy đây."