Editor: shinoki
Ban đêm.
Trong thư phòng yên tĩnh, chỉ còn lại một ánh đèn.
Cô mang mắt kiếng, ngón tay ở trên bàn phím không ngừng chuyển động, xử lý lại bản thảo một lần nữa.
Thời gian trôi qua.
"..."
Thờì Tiểu Niệm xử lý xong một trang, ngáp hai cái, trong đầu càng ngày càng hỗn loạn.
Phải hoàn thành.
Thờì Tiểu Niệm uống một ly nước đá, lên tinh thần tiếp tục xử lý manga.
Càng mệt mỏi càng khốn, cô càng thống hận Cung Âu.
Người đàn ông này là một tay hảo thủ hành hạ cô.
Rạng sáng 2 giờ 30, Thờì Tiểu Niệm rốt cuộc sửa xong hết bản thảo, cô cop toàn bộ tài liệu vào USB
Đại công cáo thành.
Thờì Tiểu Niệm từ trước bàn đọc sách đứng lên, xoa xoa cổ đau nhức không dứt.
Ngủ.
Thờì Tiểu Niệm từ trong thư phòng đi ra, tay đè lên bụng.
Hơi đói.
Thờì Tiểu Niệm đi vào phòng bếp, mở tủ lạnh ra, chỉ thấy bên trong trống trơn.
Mẹ chú trọng dinh dưỡng, không thích giữ thức ăn qua đêm, thức ăn đều phải làm lúc tươi sống.
Cô lại không muốn ăn bánh mì, trở về nước càng muốn chịu chút nóng hổi.
Nhớ lại, cô đã rất lâu chưa ăn đồ ăn vặt trong nước, đột nhiên rất muốn ăn, không biết bây giờ còn không.
Nghĩ như vậy, Thờì Tiểu Niệm đi tới cửa, thay một đôi giày khá, mặc áo khoác mỏng màu đỏ tía, thắt khăn lưu tô, cầm túi lên đi ra cửa.
Rạng sáng Thiên chi cảng yên lặng cực kỳ, sắc trời đen ngay cả sao cũng không có, ánh đèn sáng chói sáng ngời, chiếu vào trên người cô.
Không khí hơi lạnh.
Thờì Tiểu Niệm một tay cầm túi, một tay đút trong túi áo khoác, người đi ở dưới đèn đường, nhìn màn đêm rạng sáng ở Thiên Chi Cảng.
So với trước kia không giống nhau.
Rạng sáng Thiên chi cảng có một phen phong tình khác, đẹp đến yên tĩnh, làm tâm tình người ta trở nên vô cùng ôn hòa.
Đã rất lâu cô không có tâm tình như vậy rồi.
Cơn buồn ngủ tan biến, cả người Thờì Tiểu Niệm vô cùng tỉnh táo, cô đi đến bãi đậu xe.
Lúc đi ngang qua tiểu khu cạnh thác phun nước, Thờì Tiểu Niệm bỗng nhiên dừng bước.
Cô chợt xoay người lại, chỉ nghe " Ầm " một tiếng, thác phun nước đột nhiên nhún nhảy, tung tóe ra âm cấp hình dáng, từ thấp đến cao một hàng, đẹp không thể tả, ánh đèn như thải.
Cung Âu đứng cách cô không tới ba thước.
Thân hình hắn cao lớn, hai chân thon dài thẳng tắp, mặc hơi hưu nhàn đích âu phục, lối ăn mặc tùy ý mà lười biếng, nhưng mỗi chi tiết đều lộ ra vẻ đắt tiền.
Cung Âu đứng ở nơi đó, đôi mắt đen nhìn cô thật sâu, tròng mắt đen như sao.
Gương mặt hắn gầy nhom, dưới nửa đêm đường ranh lộ ra càng sâu hơn, ngũ quan càng lập thể, anh tuấn khiến cho người ta nín thở, tóc ngắn hơn trước kia một chút, có hơi xốc xếch, trên tai đeo một chiếc khuyên kim cương, để cho hắn vốn là anh khí trên mặt thêm một khoản yêu dã.
Trong buổi đêm, hắn đột ngột xuất hiện như ma quỷ trước mặt cô.
Yên lặng hồi lâu.
Thờì Tiểu Niệm phát hiện mình không có bao nhiêu bất ngờ, cô biết Cung Âu không hẹn được cô ăn cơm sẽ không từ bỏ ý định, người đàn ông như hắn cho tới bây giờ chỉ cự tuyệt người khác, chưa bao giờ để người khác cự tuyệt hắn.
Chẳng qua là cô không nghĩ tới hắn sẽ xuất hiện vào thời gian này.
Thờì Tiểu Niệm nâng tay lên liếc mắt nhìn đồng hồ, lạnh lùng nhìn về phía Cung Âu, " trễ như vậy anh đi theo tôi là muốn làm gì?"
Giống như ma quỷ.
"Trễ như vậy em muốn đi đâu?" Cung Âu nhìn chằm chằm cô hỏi, trong mắt thâm thúy nhấp nhô một tia không vui.
Hắn bất mãn cô ra ngoài vào giờ này.
Người phụ nữ xinh đẹp như cô ra ngoài sau nửa đêm xảy ra chuyện thì phải làm thế nào! Còn phải để hắn lo lắng đề phòng?
"Tôi đi đâu không liên quan tới anh."
Thờì Tiểu Niệm lạnh lùng nói.
Hắn không là gì của cô cả.
"Vậy anh muốn làm gì cũng không liên quan đến em."
Cung Âu trầm giọng nói.
"Tùy anh."
Thờì Tiểu Niệm không muốn để ý hắn, xoay người đi đến xe, ấn nút điều khiển, sau đó ngồi vào ghế lái.
Lúc Cô ngồi vào, cửa xe cũng bị mở ra.
Cung Âu ngồi vào theo.
Loại xe thể thao này vốn thiết kế cho nữ, không gian cực nhỏ, thân hình cao lớn của Cung Âu ngồi vào, trong xe nhất thời tựa như không đủ dưỡng khí.
Thấy vậy, Thờì Tiểu Niệm bắt đầu tức giận, nhưng không có nổi giận, chẳng qua lãnh đạm hỏi, "Cung Âu, rốt cuộc anh muốn làm gì? Nói ra mục đích của anh đi, đừng dây dưa không rõ."
"Đây là dây dưa không rõ?" Cung Âu vặn mi.
"Không phải như vậy thì là cái gì?" Thờì Tiểu Niệm ngồi ở chỗ tài xế hỏi ngược lại.
"Bế em lên giường!" Cung Âu không chút nghĩ ngợi nói, đôi tròng mắt đen sâu kín nhìn chằm chằm cô, ánh mắt lộ ra cường thế.
"Vậy tôi còn phải cám ơn anh vì chưa liều lĩnh đến trình độ đó?"
"Không cần khách khí." Cung Âu dừng một chút lại nghiêm trang nói, "Hơn nữa, anh quyết định sẽ ôn nhu với em."
"..."
Ôn nhu?
Hắn không nghĩ mình đang theo dõi cô một cách biến thái, mà gọi là đối đãi ôn nhu? Là do cô không hiểu ý nghĩa của hai chữ "ôn nhu" sao?
Thờì Tiểu Niệm tức giận trợn mắt nhìn hắn, không tìm được lời phản bác.
Đối mặt với Cung Âu, sức chiến đấu của cô gi sút.
Từ khoảng Cách rất gần, cô chợt phát hiện trong mắt hắn có tia máu, dưới mắt có màu xanh nhàn nhạt, giống như đã rất lâu chưa nghỉ ngơi giống cô vậy.
Sẽ không ngày ngày cố thủ trong cái tiểu khu này đi.
Cung Âu cũng phát hiện sắc mặt cô tiều tụy, chân mày vặn càng chặt hơn, thanh âm càng không vui, "Em đã xảy ra chuyện gì, sao sắc mặt kém như vậy? Buổi tối em không ngủ sao?"
Nghe vậy, Thờì Tiểu Niệm bị tức cười, "Cung tiên sinh, đây không phải là nhờ phúc của anh sao."
Không phải là vì hắn, cô làm sao biến thành như vậy, làm sao phải thức suốt đêm, ngay cả thời gian ngủ cũng không có.
Hắn lại còn dùng thái độ chất vấn.
"Anh khiến em không ngủ được?" Cung Âu trợn mắt nhìn cô nói.
Nước bẩn gì cũng hất lên người hắn.
"Anh lấy hết bản thảo của tôi, tôi không có bản thảo dĩ nhiên phải làm lại lần nữa." Thờì Tiểu Niệm nói.
"Ai bảo em không đến tìm anh!" phản ứng đầu tiên của Cung Âu vĩnh viễn không phải là phát hiện mình sai rồi, là cô không đến tìm hắn, cô mà tới gặp hắn, bản thảo kia còn cần làm lại sao?
Thờì Tiểu Niệm ngồi ở ghế tài xế, nghe hắn nói có chút dở khóc dở cười.
Cô hết sức nhịn, "Cung Âu, anh không phải chữa hết bệnh rồi sao? Làm sao vẫn chưa hết bệnh tự cho mình là đúng, anh làm gì cũng đúng, người khác làm gì cũng sai. Tại sao tôi phải tìm anh? Tự rước mệt mỏi sao?"
Cô thấp giọng nói, thanh âm ở trong không gian hẹp tỏ ra có mấy phần bi ai.
Nghe thanh âm của cô, ngực Cung Âu một trận không thoải mái, hắn nhìn chằm chằm cô, có chút cứng đờ nói, "Anh chưa nói em sai."
"Anh xuống xe đi, Cung Âu." Thờì Tiểu Niệm xoay mặt qua, không nhìn hắn nữa, chỉ nhìn chằm chằm ánh đèn trước mắt, "Tôi thức suốt đêm, rất mệt mỏi, không muốn đấu khẩu cùng anh, anh xuống xe đi."
"Em thức suốt đêm?"
Thanh âm của Cung Âu đột nhiên lớn, trợn mắt nhìn cô lạnh lùng nói, "Thờì Tiểu Niệm, em điên rồi sao? Em mới sinh xong ba tháng, em dám thức đêm? Em tự tìm cái chết?"
Thờì Tiểu Niệm không nghe được giọng nói cường thế của hắn, cười lạnh một tiếng, "Là anh muốn tôi chết. Tôi không chết, anh rất thất vọng đúng không?"
"Thờì Tiểu Niệm!"
Cung Âu hống cô.
"Mời anh xuống xe!" Thờì Tiểu Niệm lạnh giọng nói, mặt không cảm xúc, một tay vững vàng cầm tay lái.
"Em thức đêm còn dám lái xe? Em xuống xe cho anh."
"Đây là xe của tôi, Cung tiên sinh!"
Hắn không phân biệt được đâu là chủ đâu là khách sao? Người nên xuống xe là hắn, không phải cô.
"Anh quản em!" Cung Âu nghiêm nghị hống cô, "Lập tức xuống xe cho anh, về ngủ, Thờì Tiểu Niệm!"
"Người nên xuống xe là anh."
"Anh không xuống!"
"..."
"Tôi cũng không xuống!"
Thờì Tiểu Niệm không nói nhìn hắn, hắn trợn mắt nhìn cô, ánh mắt sâu không thấy đáy, đường nét căng thẳng, sắc mặt rất kém, không có một chút thương lượng.
Bên trong xe không gian nhỏ hẹp.
Hô hấp của hắn có chút nặng nề, gương mặt anh tuấn mang theo tức giận, khí tức cường đại dần dần nuốt mất cô, để cho cô hô hấp không thông.
Thờì Tiểu Niệm lại nghĩ tới vô số thống khổ trong tháp cao.
Ở đó mỗi một buổi tối cũng đen như này, lúc cô tuyệt vọng, hắn chưa từng xuất hiện; lúc cô bắt đầu sống lại lần nữa, hắn lại tới.
Càn quấy giống như trước kia
Cường thế, bá đạo, khăng khăng, luôn cho mình mình, cho tới bây giờ đều không quan tâm cảm nhận của col.
Cô chit là sủng vật của hắn, tùy hắn xoa tròn bóp méo, khi hắn vô tình vứt bỏ cô, thậm chí còn muốn chê cô, sủng vật này không rời khỏi hắn được.
Tại sao lại có người ích kỷ, hồ đồ như vậy?
Hắn vĩnh viễn tự lấy mình làm trung tâm, không cân nhắc đến cảm nhận của người khác.
Đủ rồi.
Cô chịu đủ rồi.
"Anh không xuống xe phải không?"
Thờì Tiểu Niệm lạnh lùng nhìn hắn, trong con ngươi lướt qua một màn điên cuồng, " Được, Cung Âu, đây là anh ép tôi!"
Nói xong, Thờì Tiểu Niệm mở khoá xe, sau đó một cước đạp cần ga, xe thể thao màu đỏ lướt ra ngoài như tên bay, chạy trong tiểu khu, cấp tốc chạy trong đêm yên tĩnh phát ra thanh âm chói tai.
Lính gác cửa cùng một đám bảo vệ nghe được thanh âm đi ra nhìn một cái, thấy cảnh tượng này mà giật nảy mình, người người nhảy cỡn lên.
Xe thể thao màu đỏ hướng điện cuồng lao đi.
"Thờì Tiểu Niệm em làm gì vậy?"
Cung Âu ngồi ở ghế cạnh tài xế, cặp mắt mở lớn, chặt chẽ trừng Thờì Tiểu Niệm.
Người phụ nữ này điên rồi?
Thờì Tiểu Niệm đạp cần ga,trên khuôn mặt thanh thuần làm người ta hài lòng lộ ra điên cuồng, hai tay cầm chặt tay lái.
Trong nháy mắt đó, trong đầu cô không có gì khác, chẳng qua là nghĩ đến cuộc sống ở tháp cao, cô không ngừng ói suốt ba tháng đầu, ăn gì cũng phun ra.
Nhưng Charles và các bác sĩ ép cô tiếp tục ăn.
Tâm tình co không tốt ảnh hưởng đến thân thể khắp mọi mặt, mỏi eo, đau lưng, cô có thể nhịn.
Khi cô nằm trên bàn mổ, là lúc cô nghe được tin hắn và Mona tuyên thệ đính hôn.
Hết thảy mọi thứ rành rành ở trước mắt.
Cửa Tiểu khu ở ngay phía trước. "Ở Anh quốc, lúc tôi tuyệt vọng nhất, anh biết tôi nghĩ tới cái gì không? Tôi muốn ôm Cung gia các người cùng chết! Cùng nhau diệt vong!"