Editor: shinoki
Chống lại cả Cung gia, đối nghịch với cha mẹ mình.
Đủ rồi, hắn đã vì cô chịu khổ đủ rồi.
Không thể chịu nữa.
Không thể nào bị thương nữa.
"Nói chuyện a!" Cung Âu cảm thấy bất mãn đối với sự trầm mặc của cô, trán dùng sức dựa vào cô, "Nói em sẽ trở lại bên cạnh em! Nói a! Nói em sẽ không bỏ rơi tình cảm của chúng ta!"
Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó, cực lực nhịn ưu tư của mình, không để cho nước mắt rơi xuống, nhưng môi không nhịn được run rẩy.
"Cung Âu, tình cảm giữa chúng ta không phải yêu, là cưỡng cầu."
Thanh âm của cô run sợ.
Từ lúc vừa mới bắt đầu, giữa bọn họ chính là cưỡng cầu.
Cưỡng cầu đến bọn họ vết thương chồng chất.
"Dù là cưỡng cầu, Cung Âu anh cũng phải làm!" Cung Âu thấp giọng hô lên, chữ chữ khắc trên thân thể cô.
"Cung Âu, ban đầu anh muốn chia tay với em lý trí ở đâu?"
Thời Tiểu Niệm hỏi.
Hắn luôn như vậy, chỉ cần hắn quyết định bất kể như thế nào đều phải làm được, muốn chia tay, liền nhất định phải chia tay.
"Anh đã nói, anh hối hận rồi!"
Cung Âu buông tay cô ra, hai tay thon dài ấm áp nâng mặt cô lên, tròng mắt đen thật sâu nhìn chằm chằm cô, môi mỏng khẽ động, "Ban đầu đẩy em ra, ngươi hay là có thời điểm nguy hiểm, ta cũng biết ta không nên làm như vậy!"*
"..."
"Nếu không nên, vậy anh liền đổi! Anh không phải là không thể sửa lại, ai cũng không ngăn được ann!" Cung Âu bưng mặt cô nói.
Ngoan cố như vậy.
Cố chấp như vậy.
Đừng nói nữa, nói thêm gì nữa cô sợ cô sẽ sa vào, không để ý hết thảy.
Không được.
Thật không được, biết rõ đến lúc đó người bị thương trước là hắn, biết rõ vạn kiếp bất phục, là vực sâu không đáy, cô không thể làm như vậy.
Giống như Mona nói, hắn bị rối loạn nhân cách cố chấp, cô không bị.
"Cung Âu, tôi thật sự là không muốn tiếp tục, tôi không yêu anh, anh buông tha cho tôi có được hay không?"
Thời Tiểu Niệm dựa vào cửa, thấp giọng nói.
"Không được!"
"Tại sao?"
"Ban đầu em cũng không yêu anh, nhưng ở lâu bên anh, không phải em đã yêu anh sao? Bây giờ vẫn vậy, chỉ cần em ngày ngày ở bên anh, em có thể yêu anh một lần nữa!" Cung Âu bá đạo nói.
"Đây là suy luận cường đạo của anh." Thời Tiểu Niệm bất đắc dĩ nói, "Anh buông tha cho tôi... Ngô."
Lời cô còn chưa nói hết đã bị Cung Âu chặn trở lại.
Cung Âu không để ý hết thảy hôn cô, bá đạo cường thế phong bể, nuốt mất hô hấp của cô.
Thời Tiểu Niệm chống cự, tay Cung Âu dao động trên người cô, ngón tay hắn kéo cổ áo cô xuống, lộ ra nửa bả vai lạnh lẽo.
Cung Âu hôn môi cô, môi mỏng đi khắp mặt cô.
Thời Tiểu Niệm ngước đầu bị hắn ép hôn, thân thể trong ngực hắn hơi run run.
Bỗng nhiên, Cung Âu dừng lại, thân thể cứng đờ đứng trước mặt cô, cúi đầu, đôi mắt đen nhìn chằm chằm bả vai cô, phía trên có một dấu răng, còn chưa phục hồi như cũ, kết từng cái màu đỏ tế tế ba.*
"Tại sao không đi chữa?"
Cung Âu trợn mắt nhìn dấu răng đó.
"Không có gì mà phải chữa, chẳng qua là cắn một cái mà thôi." Thời Tiểu Niệm thấp giọng nói.
Hắn cắn sâu như vậy.
Mấy ngày còn chưa lui.
Cung Âu nâng tay lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng đụng vào cái dấu răng đó.
đầu ngón tay hắn ấm áp, chạm vào da cô, thân thể Thời Tiểu Niệm không kiềm được run rẩy, ngực sợ hãi không cách nào tự ức, cô vội vàng nâng lên tay tướng lãnh tử kéo lên.*
Cánh tay cô nâng lên, Cung Âu lúc này mới chú ý tới trên cánh tay cô có mấy chỗ lớn nhỏ không đồng nhất ứ vết.
"Chuyện gì đã xảy ra?"
Cung Âu đột nhiên tức giận, cầm chặt cổ tay mảnh khảnh hỏi, đôi mắt đen chặt chẽ nhìn chằm chằm cô vết máu ứ trên cánh tay cô, "Em bị ai đánh? Ai dám đánh em?"
Tự tìm cái chết!
"Là do tôi không cẩn thận."
Thời Tiểu Niệm thấp giọng nói, muốn lấy lại tay mình.
Hôm nay cô mặc váy dài, tay áo có chút rộng, nhấc tay một cái, vết máu ứ trên cánh tay liền hiện ra.
"Không cẩn thận mà thành như vậy?" Cung Âu căn bản không tin, "Rốt cuộc ai đánh em! Có phải Mona không? Vậy thì anh sẽ đi tìm cô ta tính sổ!"
Sắc mặt Cung Âu khó coi cực kỳ, hận không thể lập tức đánh Mona một trận.
"Không phải cô ta." Thời Tiểu Niệm nhìn vết thương trên cánh tay mình, "Là trong cuộc phỏng vấn ngày hôm đó, các phóng bvên đụng phải, không có gì nghiêm trọng, sẽ mau lành thôi."
"Cái này gọi là mau lành?"
Cung Âu trợn mắt nhìn vết ứ máu trên cánh tay cô nói, nắm tay cô kéo đi vào trong, "Em tới đây cho anh!"
Thời Tiểu Niệm bị Cung Âu kéo vào trong phòng khách, người bị nặng nề đẩy ngồi trên ghế sa lon, sau lưng cô chính là bức tường mâng, nhưng cô không có dũng khí quay đầu lại nhìn.
Cung Âu khom người đứng trước mặt cô, trực tiếp đưa tay vén tay áo cô lên, kiểm tra trên tay cô có bao nhiêu vết thường.
Một khắc sau, Thời Tiểu Niệm bị Cung Âu đẩy ngã trên ghế sa lon, hắn đưa tay kéo váy cô lên.
"Anh muốn làm gì?"
Thời Tiểu Niệm khẩn trương nhìn hắn.
"Kiểm tra xem trên người em còn vết thương nào không!"
"Anh đừng lộn xộn!" Thời Tiểu Niệm buồn bực đẩy tay hắn ra, từ trên ghế salon ngồi dậy, "Trên người tôi không có vết thương khác."
"Anh không tin, anh muốn kiểm tra!"
Cung Âu nói, bàn tay cường thế tấn công về phía cô.
"Cung Âu!" Thời Tiểu Niệm đẩy tay hắn ra một lần nữa.
Cô giãy giụa khiến cho Cung Âu nhíu mày, "Em tránh cái gì, trên người em có cái gì anh chưa thấy qua?"
Có thể suy nghĩ đến cảm nhận của cô một chút được không, động tác của Cung Âu có chút mạnh, ngón tay áp đến vết thương ngang hông cô, đau đến cô có chút không nhịn được, Cung Âu nhìn cô một cái, Thời Tiểu Niệm lập tức dụng hết toàn lực đẩy hắn ra, đổi đau ý thành phẫn ý, nổi giận đùng đùng trợn mắt nhìn hắn la lớn, "Anh ngồi đàng hoàng cho tôi! Lập tức ngồi yên! Nếu không tôi sẽ nổi giận!"
"Anh muốn kiểm..."
"Không cho phép! Trở về ngồi!"
Thời Tiểu Niệm tức giận trợn mắt nhìn hắn, đưa tay kéo váy mình xuống, bên hông rất đau, cô cực lực chịu đựng.
"Nga."
Cung Âu lại cũng thật ngồi xuống bên cạnh cô, quy củ ngồi yên, tầm mắt quét cô từ trên xuống dưới, mặt đầy nghi ngờ, "Em thật không có chuyện gì sao? Trên người không có những thứ vết thương khác?"
"Đã nói không có rồi, anh muốn nhân cơ hội đùa bỡn lưu manh sao?" Thời Tiểu Niệm trợn mắt nhìn hắn hỏi, cố hoạt động thân thể, giảm bớt đau đớn bên hông.
Cung Âu nhìn cô, chắc nịch nói, "Đối với em làm gì cũng là thuận lý thành chương*, thế nào gọi là đùa bỡn lưu manh?"
(*Thuận lý thành chương [顺理成章]: TYV nghĩ là “Thuận theo lý thuyết (lời nói mang tính [gần như] đương nhiên) mà suông sẻ (như thế nào đó)”.)
"..."
Thời Tiểu Niệm không nói gì nhìn hắn.
"Ở yên đây chờ anh!"
Cung Âu trầm giọng nói, đứng lên đi vào trong.
Thấy hắn biến mất trong tầm mắt mình, Thời Tiểu Niệm vội vàng đè eo lại, thật là đau, vốn hôm qua bị đụng trính, hôm nay lại bị hắn ấn vào.
Thời Tiểu Niệm đứng trước ghế sa lon, suy tính có nên rời đi hay không, không biết Phong Đức và bác sĩ lông mày sẹo đã thu tay lại chưa?
Cô đi tới ban công, mới vừa đi được mấy bước, liền nghe được thanh âm âm trầm của Cung Âu truyền tới, "Em đứng lại cho anh, em muốn đi đâu?"
Thời Tiểu Niệm dừng bước, quay đầu lại nhìn Cung Âu, Cung Âu đứng cách đó không xa, cầm trên tay một cái khay, trên khay đặt hai chiếc khăn lông màu trắng, phía trên khăn lông tản ra hơi nóng, đôi mắt hắn sâu kín nhìn cô, sắc mặt tái xanh, "Em muốn rời khỏi tầm mắt của anh?"
Quanh thân hắn tản ra một cỗ khí lạnh.
Làm người ta không lạnh mà run.
Thời Tiểu Niệm không khỏi nói, "Tôi chẳng qua là muốn xem Phong quản gia có bị thương không."
Cô lo lắng cho Phong Đức.
"Thời điểm Phong Đức luyện võ, không biết tên hộ vệ kia của em đang ở nơi nào nữa, nói sau, em quan tâm người đàn ông khác làm gì? Tới đây cho anh!" Cung Âu âm trầm nói, bưng khay đi tới trước ghế sa lon ngồi xuống.
"..."
Lòng quan tâm bị hắn nói dơ như vậy.
Cô kính Phong Đức là trưởng bối mà thôi.
Thời Tiểu Niệm mím môi, trở về ngồi xuống bên cạnh hắn, nói, "Anh kêu Phong quản gia lên đây đi, để cho bọn họ đừng đánh nhau nữa." Phong Đức đã bao nhiêu tuổi rồi.