Cung Âu đứng ở nơi đó, cúi đầu nhìn vào ghế sô pha, ngay cả thắt lưng Thời Tiểu Niệm cũng không mang đi.
Cung Âu đi về trước, cầm lấy cái thắt lưng ở trên ghế sô pha kia, nâng niu trên lòng bàn tay mà vuốt ve, dường như hắn vẫn còn cảm nhận được nhiệt độ còn lưu lại, nhiệt độ kia làm cho tim hắn thắt lại.
Vân vân.
Cung Âu bỗng nhiên rùng mình, vừa rồi có phải là hắn đã từ chối Thời Tiểu Niệm
Cô đã nói là bao nhiêu lần cũng đều cho hắn, cô còn cởi thắt lưng xuống, vậy mà hắn lại cự tuyệt
Cự tuyệt
Hắn thật sự đã cự tuyệt
Lúc này Cung Âu mới ý thức được mình vừa mới làm cái gì, hắn tức giận đến nỗi giơ chân lên muốn đá chiếc đèn sàn bên cạnh.
Nhưng sau đó khựng lại, rút chân về.
Đây là nơi chứa rất nhiều ký ức của hai người, hắn không thể hủy diệt nó… phá hủy những ký ức còn lại
Có lầm hay không, vừa nãy hắn đã suy nghĩ cái gì mà lại cự tuyệt, làm sao hắn lại có khả năng từ chối, cmn… hắn nhớ cô đã hơn nửa năm rồi
Hắn cứ như vậy cự tuyệt
Thời Tiểu Niệm đang sống sờ sờ đứng ở trước mặt hắn, cô lại còn chủ động nữa, vậy mà hắn lại cự tuyệt
Dựa vào
Vừa nãy nhất định là hắn bị ma nhập rồi, nhất định là đầu óc bị khống chế
"…"
Cung Âu ảo não khẽ nguyền rủa một tiếng, bàn tay thon dài nắm chặt thắt lưng, để chân trần nhảy lên ghế sô pha, tàn nhẫn mà giẫm lên ghế sô pha, hàm răng cắn thật chặt, hận không thể quay ngược lại thời gian.
Tại sao phải quản nhiều như vậy, phải làm trước rồi mới nói
Hắn cũng không phải là tu sĩ, giả bộ cái gì mà giả bộ.
Thời Tiểu Niệm không biết cô vừa rời đi, Cung Âu liền hối hận rồi, cô ra khỏi căn hộ cao cấp, một mình lê bước trên hành lang yên tĩnh, con mắt ướt át.
Có tiếng bước chân truyền đến.
Cô ngẩng mặt lên, Phong Đức đang từ phía đối diện đi tới, y phục trên người có chút hơi lộn xộn, khóe mắt ngoại trừ nếp nhăn còn vài vết tím bầm.
Thời Tiểu Niệm lập tức đi tới, quan tâm hỏi, "Phong quản gia, ông không sao chứ"
Trên mặt ông nhiều vết thương.
Phong Đức nhìn về phía cô mỉm cười, "Không có chuyện gì, bộ xương già c ủa tôi còn dẻo dai lắm, còn có thể chống đỡ được hai năm nữa."
Đánh hoà nhau, ông còn hơi chiếm được một chút thế thượng phong.
Khí lực của ông vẫn còn dẻo dai.
Thấy thế, Thời Tiểu Niệm mới hơi hơi thả lỏng một ít, sau đó mới nhớ tới chiếc đồng hồ bỏ túi của ông nói rằng, "Tôi làm rơi mất chiếc đồng hồ bỏ túi của ông ở cửa mất rồi, thật xin lỗi, tôi lại quên không tìm rồi."
"Không có chuyện gì, tôi qua tìm là được rồi."
Phong Đức không trách cứ cô một chút nào, trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười hiền lành, "Thời tiểu thư phải đi rồi à"
"Ừ. Tôi còn có việc, gặp lại."
Thời Tiểu Niệm hướng về ông cáo biệt, sau đó lập tức rời đi.
Cô mới vừa đi ra vài bước, liền nghe thấy tiếng Phong Đức vang lên ở sau lưng cô, "Thời tiểu thư, có phải là thiếu gia lại làm cô tổn thương "
Ông nhìn thấy Thời Tiểu Niệm có dáng vẻ như vừa mới khóc.
"Không có." Thời Tiểu Niệm miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.
"Thật không" Phong Đức nhìn bóng lưng của cô nói rằng, "Thời tiểu thư vẫn không muốn trở lại bên cạnh thiếu gia sao"
Này một hồi, ông không muốn lại phải nhìn thấy đống lộn xộn trên đất.
Phong Đức là người tốt, ông cũng biết vào lúc này cô không nên lại trở lại bên cạnh Cung Âu, nhưng ông sẽ không nói ra, ông là ông là ông già trung niên ôn nhu từ ái mà.
Nhưng ông không nói, thì cô cũng vẫn còn lý trí.
Thời Tiểu Niệm xoay người nhìn về phía Phong Đức, đôi mắt u ám, nụ cười gian nan, "Phong quản gia, trên thế giới này đã là chân tướng thì không cách nào bị che lấp, dù cho có bị che giấu đến sâu hơn đi chăng nữa thì sớm muộn gì cũng sẽ bị vạch trần. Tôi không ở bên cạnh hắn, nếu ngày đó đến, cũng chỉ mình tôi phải chịu đựng mà thôi; nhưng nếu tôi trở lại bên cạnh hắn, thì chắc chắn hắn sẽ thay tôi chịu đựng."
Lý trí của cô nói cho cô biết, cô làm như vậy là đúng.
"Chân tướng"
Phong Đức nghi hoặc mà nhìn cô.
Thời Tiểu Niệm nhìn Phong Đức, bỗng nhiên biết rõ Cung Âu thật sự che dấu bí mật về Tịch Ngọc rất kỹ, ngay cả Phong quản gia cũng không biết tý gì.
"Tôi là nói, nếu chúng tôi còn cùng nhau, thì sớm muộn gì cũng sẽ bị Cung gia biết được, huống hồ hiện tại ngoài Cung gia lại còn liên quan đến gia tộc Lancaster."
"Nhưng dù cho như vậy đi chăng nữa, nếu như Thời tiểu thư có thể từ bỏ một số quy tắc của mình, hầu ở bên người thiếu gia, thì cũng không phải là không thể." Phong Đức nhìn về phía cô, ghẹ giọng hỏi, "Nói như vậy, hai đứa bé cũng có thể đoàn tụ, cô cũng có thể thỉnh thoảng được gặp con."
Thỉnh thoảng được gặp con.
Nói như vậy, cho dù cô có liều lĩnh đi làm tình nhân của Cung Âu, thì cô cũng không được quyển nuôi dưỡng hai đứa ở bên người, cô chỉ có quyền được thăm con.
"Tôi không từ bỏ được." Thời Tiểu Niệm cay đắng cười, "Phong quản gia, ông khuyên nhủ Cung Âu đi."
Cô không muốn làm tình nhân của Cung Âu.
Cô không muốn sau này con cô lớn lên lại biết được mẹ của nó chỉ là tình nhân của cha chúng nó, điều này sẽ ảnh hưởng đến bọn nó; cô không muốn có một ngày chuyện của Tịch Ngọc bị phơi ra ngoài ánh sáng, Cung Âu sẽ vì cô mà ngăn phía trước.
"Thời tiểu thư"
Thời Tiểu Niệm từ chối cũng không nằm ngoài suy nghĩ của Phong Đức, nhưng ông không nghĩ tới, cô lại bảo ông khuyên nhủ Cung Âu.
"Cung Âu không phải là người bình thường, hắn liên quan đến sự phát triển của nền khoa học công nghệ kỹ thuật của thế giới, hắn là một thiên tài sẽ được lưu danh hậu thế, không nên bị chuyện tình cảm làm ảnh hưởng." Thời Tiểu Niệm nói rằng.
Phong Đức kinh ngạc mà nhìn cô, sau đó than nhẹ một tiếng, "Thiếu gia không phải là người tôi có thể tùy ý khuyên động."
Không cần nói đến thiếu gia là người cao quý, hắn còn bị chứng rối loạn nhân cách hoang tưởng, chuyện hắn muốn làm thì tìm được mấy ai có thể khuyên được hắn.
"Thử xem đi, thôi tôi đi đây."
Thời Tiểu Niệm hướng về phía ông cúi đầu.
"Thời tiểu thư là người hiểu chuyện, cực khổ cho cô rồi." Phong Đức có chút đau lòng mà nhìn cô.
Con gái đều nên được sủng ái, không nên làm tổn thương.
Chỉ có Thời Tiểu Niệm chỉ mới trải qua một hồi yêu đương mà đã phải chịu đến mức độ này, chưa kết hôn mà đã sinh con, sinh con xong lại bị đoạt mất một đứa con, hai anh em phải chia lìa, còn không cách nào trở lại bên cạnh thiếu gia.
"Tôi không sao, tôi tốt vô cùng."
Thời Tiểu Niệm khẽ nói, sau đó quay người rời đi.
Nhìn bóng lưng đang càng lúc càng xa của Thời Tiểu Niệm, Phong Đức bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng, có câu nói của Thời Tiểu Niệm rất đúng, thiếu gia là người kiệt xuất, nếu như hắn đặt toàn bộ tinh lực ở N.E, thì hắn có thể sáng tạo ra nhiều thứ giá trị hơn hiện nay, càng có thể sáng lập ra một cái gọi là thần thoại.
Chỉ tiếc, thiếu gia là người hoang tưởng.
Hắn nhận định chuyện gì, thì ai cũng không sửa đổi được.
Phong Đức đi tới cửa, khom lưng nhặt chiếc đồng hồ bỏ túi trên đất lên, chiếc đồng hồ chưa bị hỏng.
Ông đứng lên, nhìn về phía trước, chuẩn bị tốt công tác tư tưởng thu thập tàn cục, thuận tiện khuyên nhủ Cung Âu.
Ông nhìn thẳng vào trong, trong phòng không hề có một chút lộn xộn nào cả, cũng không có âm thanh đập phá truyền đến, Phong Đức đi về phía phòng khách, chỉ thấy Cung Âu đang đứng ở trên ghế sô pha đi tới đi lui, đi qua đi lại, cả người nôn nóng.
Thấy ông đi vào, Cung Âu lập tức nhảy từ trên ghế sô pha xuống, vẻ mặt lạnh lùng đi về phía bức tường phía trước, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào hình vẽ trên bức tường, không nhúc nhích.
Đồ đach trong phòng khách hoàn hảo không chút tổn hại nào.
Mặt trời mọc từ hướng tây rồi sao
"Thiếu gia."
Phong Đức đứng ở nơi đó, cung kính mà lên tiếng.
"Đi thăm dò một chút, những phóng viên nào đụng vào Thời Tiểu Niệm, tôi không hy vọng bọn họ còn có thể tiêu tiêu tự tại ở trong nước." Cung Âu vừa nhìn hình vẽ trên tường vừa nói, môi mỏng hơi cuộn lên, lạnh lẽo nói ra từng chữ một.
"Vâng, thiếu gia."
Cung Âu không phát tiết một chút nào, tựa như người bình thường, trong lúc nhất thời Phong Đức cũng không biết nên khuyên gì, chỉ có thể yên lặng mà rời đi xử lý mọi chuyện.
Cung Âu chậm rãi đi tới trước bức tường, năm ngón tay thon dài vuốt ve bức tường lạnh lẽo, đầu ngón tay chạm vào những hình vẽ kia.
Chạm đến, ánh mắt của Cung Âu càng ngày càng sâu.
Hắn chắc chắn sẽ không thể nào dễ dàng buông tay như vậy, hắn không chấp nhận chuyện đó.
Không yêu hắn
Những điều cô nói đều không tính, hắn muốn kiểm tra
Ánh mặt trời từ từ chiếu vào Thiên chi cảng, chiếu sáng phòng khách rộng rãi.
Từ Băng Tâm đứng ở giữa phòng, trên người mặc một bộ dạ phục màu xám, trên làn váy được thêu từng đám mây nhỏ, từng mũi kim mũi chỉ đều rất tinh xảo, những đám mây như đang lặng lẽ bay trên bầu trời, một nữ hầu gái đang chỉnh lại đuôi váy giúp bà.
"Đẹp mắt không, Tiểu Niệm"
Từ Băng Tâm chuyển mâu nhìn về phía Thời Tiểu Niệm đang chụp ảnh cho bà.
Thời Tiểu Niệm đứng thẳng người, trên tay cầm một chiếc máy ảnh, mỉm cười nói, "Buổi từ thiện tối mai, nhất định mẹ sẽ làm cho mọi người kinh diễm."
Từ Băng Tâm có một phần cảm tình đối với Trung Quốc, bởi vì đây là nơi bà sinh ra hai chị em sinh đôi Thời Tiểu Niệm và Tịch Ngọc, nên sau này trở lại bà luôn hào phóng quyên tặng tiền bạc, vì thế nên tổ chức từ thiện yêu cầu bà nhất định phải tham gia buổi tiệc từ thiện tối mai.
"Vì ta thấy quá tẻ nhạt nên mới chịu đáp ứng tham gia buổi tiệc tối lần này, con đi cùng với ta đi, lễ phục của con ta đã cho người thiết kế rồi."
Từ Băng Tâm đứng ở nơi đó, không ai nhìn ra bà đã là người phụ nữ trung niên.
"Con sẽ không đi đâu, con phải ở nhà chăm sóc cho tiểu Quỳ."
Thời Tiểu Niệm nói rằng, nếu đi tham gia loại tiệc tối kia, thì không bằng giành thời gian chăm sóc cho con gái nhiều hơn một chút.
"Không được, con nhất định phải đi theo ta, gần đây tâm tình của con không tốt, vừa vặn theo ta ra ngoài giải sầu."
Từ Băng Tâm đứng ở nơi đó nói, tay nhấc nhấc làn váy.
Thời Tiểu Niệm đặt chiếc máy ảnh sang một bên, nói rằng, "Mẹ, con thật sự không muốn đi."
Cô không thích tham gia mấy loại tiệc tùng đó, cũng không có tâm tình tham gia tiệc tối.
"Có phải là ngay cả lời nói của ta con cũng không muốn nghe hay không, ta chỉ muốn con bồi ta tham gia tiệc tối mà thôi, hơn nữa, con cũng biết ta nói tiếng Trung không được tốt lắm, nếu thành trò cười thì phải làm sao bây giờ" Từ Băng Tâm tìm một loạt lý do để ép buộc Thời Tiểu Niệm tham gia tiệc tối.
Thời Tiểu Niệm đứng ở bên cạnh, có chút bất đắc dĩ nhìn Từ Băng Tâm, chỉ có thể thỏa hiệp, "Được, con sẽ đi với mẹ."
Nếu cô còn cự tuyệt nữa, có thể Từ Băng Tâm sẽ rơi nước mắt cho cô xem.
"Vậy còn tạm được."
Từ Băng Tâm hài lòng cười lên, nhìn cô nói, "Chụp nhiều nhiều ảnh cho mẹ, sau đó chọn ra hai bức để gửi cho cha con nhìn."
"Được, biết rồi."
Thời Tiểu Niệm cười nói, tiếp tục cầm lấy máy ảnh.
Nhắc tới cũng kỳ quái, Tịch Kế Thao là người theo trường phái trọng nam khinh nữ, theo lý mà nói thì sẽ không tôn trọng nữ, nhưng cha mẹ chung đụng đặc biệt hòa hợp ân ái.