Editor: shinoki
"Bọn họ nói trên người chúng ta có nền nhạc ân ái, đó là nhạc gì?" Cung Âu rất muốn biết, dừng bước lại, tròng mắt đen thật sâu nhìn chằm chằm cô.
Hắn vừa dứt lời, loa trong siêu thị vang lên tiếng nhạc, là một bài bài hát cũ, giọng hát độc đáo vang lên trong mỗi góc ở siêu thọ——
"Chia tay vui vẻ, mong em sẽ vui vẻ, vẫy tay tạm biệt sai mới có thể gặp nhau đúng..."
Sau đó, Thời Tiểu Niệm liền thấy Cung Âu đen mặt, sắp cùng một màu với khẩu trang rồi.
Có lẽ nhạc sai rồi, loa rất nhanh liền dừng lại, phát quảng cáo ưu đãi giảm giá.
Nhưng mặt Cung Âu vẫn khó coi, quanh thân tản ra tức giận.
"Ách, đi thôi, tiếp tục mua thức ăn."
Thời Tiểu Niệm ngượng ngùng nói.
"Thức ăn trong siêu thị này đều thối! Đi!"
Cung Âu trực tiếp đẩy xe sang bên cạnh, kéo Thời Tiểu Niệm xoay người rời đi, cũng không quay đầu lại, món gì cũng không cần.
Hai người đến ba siêu thị mới mua đủ thức ăn, trong siêu thị mà phát nhạc bi tình, Cung Âu liền quay đầu rời đi, bất kể nhìn trúng bao nhiêu thức ăn.
Chỉ như vậy, chờ mua xong thức ăn đã là mười giờ sáng.
Không có hộ vệ và trợ lý đi theo, Cung Âu tự mình xách túi thức ăn thả vào trong xe.
Thời Tiểu Niệm ngồi vào ghế cạnh tài xế, trên tay chỉ cầm một túi bánh bao nóng, cô thắt dây an toàn, sau đó mở túi giấy ra, hơi nóng bên trong làm mùi thơm tản ra, làm người ta nhân khẩu đại động.
Cung Âu đóng cửa xe, Thời Tiểu Niệm đưa túi giấy cho hắn, nói, "Đã mười giờ rồi, anh còn chưa ăn sáng, ăn tạm bánh bao đi."
Trở về làm bữa trưa cũng không có khả năng làm xong nhanh như vậy.
Cung Âu nhìn một cái, trong mắt tràn đầy ý chê, "Không ăn."
"..."
Người khó hầu.
Thà đói cũng không ăn.
Thời Tiểu Niệm chuẩn bị dán túi giấy lại, bỗng nhiên nghĩ đến Cung Âu chưa ăn sáng, cô cũng chưa ăn.
Bánh bao nóng hổi toả ra mùi thơm, Thời Tiểu Niệm ngửi có chút đói.
Cô tháo khẩu trang xuống, thổi thổi hơi nóng, đưa tay cầm một chiếc bánh bao xinh xắn đặt tới bên miệng cắn một cái, nhiều nhân vỏ mỏng, mùi vị rất ngon.
Thời Tiểu Niệm há miệng đang muốn ăn thứ hai miệng, bỗng nhiên cảm giác được trên mặt tê tê, cô quay đầu lại liền thấy hai tay Cung Âu đặt trên tay lái, đôi mắt nhìn chằm chằm cô, chính xác hơn là đang nhìn miệng cô.
"..."
Thời Tiểu Niệm đang nhai không khỏi dừng lại.
Một giây kế tiếp, bánh bao liền bị Cung Âu đoạt mất, cắn xuống chỗ cô vừa ăn, môi mỏng khẽ nhúc nhích, lối ăn ưu nhã, trên môi không dính một chút dầu.
"Vẫn còn bánh bao."
Thời Tiểu Niệm đưa túi giấy cho hắn, cô mua một túi bánh bao.
"Không ăn."
Cung Âu nhìn một cái vẫn là mặt đầy ý chê.
"Được rồi."
Thời Tiểu Niệm không ép hắn ăn, lấy một chiếc bánh bao khác cắn một cái, còn chưa nếm ra mùi vị, bánh bao trên tay đã bị Cung Âu đoạt đi, hắn ba miếng, hai miếng giải quyết hết.
Cô mặt đầy bất đắc dĩ nhìn hắn, đưa túi giấy trên tay về phía hắn lần nữa, "Anh ăn cái nguyên đi, sao toàn ăn cái em đã cắn qua?"
Không vệ sinh.
"Không muốn." Cung Âu cũng không thèm nhìn túi giấy một cái, hai tròng mắt nhìn chằm chằm cô, "Em còn ăn không?"
"..."
Hắn chỉ thích ăn nước miếng của người khác thôi đúng không?
Thời Tiểu Niệm lại lấy một chiếc bánh bao khác, vừa cắn một cái liền bị Cung Âu cướp hết, thật giống như bánh bao cô ăn rồi mới là mỹ vị nhân gian. Thời Tiểu Niệm lặng lẽ nhìn hắn, "Anh đang để em thử độc giúp anh sao?"
Nếu không thì sao cô ăn một miếng, hắn mới chịu ăn.
"Em quản anh?"
Cung Âu lần nữa từ trong tay cô cướp đi bánh bao bỏ vào trong miệng, nhai kỹ, nhìn hắn như vậy, Thời Tiểu Niệm bỗng nhiên ý thức được cái gì đó.
Thời Tiểu Niệm lặng lẽ cắn bánh bao, cho đến không sai biệt lắm có thể để cho hắn ăn nửa no, liền dừng lại không ăn nữa.
Cô không ăn, Cung Âu cũng không ăn.
Hắn cầm giấy ướt lên lau tay, lau khô, cuối cùng lái xe rời đi.
Trở lại Thiên chi cảng, Cung Âu tự mình xách đồ lên lầu, xách sáu túi đồ nặng trĩu, không cần Thời Tiểu Niệm chia sẻ một phần.
Vừa vào cửa, Phong Đức lập tức ra giúp.
Ngay sau đó, Cung Âu đi tập thể hình.
Phong Đức quét dọn nhà cửa.
Thời Tiểu Niệm đi vào phòng bếp, đeo tạp dề màu trắng lên, sau đó bắt đầu xử lý nguyên liệu nấu ăn, ngâm cua vào nước trước, rồi rửa sạch rau.
Thời gian lặng lẽ trôi qua.
Một người chuẩn bị mười món ăn hai món canh không phải chuyện đơn giản, mấy nồi đồng thời khai hỏa.
Thời Tiểu Niệm đang bận rộn, trên mặt dần dần chảy mồ hôi ý
Bỗng dưng, trong mắt cô xẹt qua một bóng người, là Cung Âu, hắn tựa vào cửa phòng bếp.
Cô không nhìn hắn, chỉ lo nhìn chằm chằm từng cái nồi.
"Làm mấy món rồi?"
Cung Âu trầm thấp hỏi.
"Ba món." Thời Tiểu Niệm nói, múc thức ăn ra đĩa, gác qua một bên, đậy lồng bàn lại, không để cho hơi nóng thoát ra, sau đó lại làm món khác.
"Nhanh vậy sao."
Cung Âu nói, đi tới tủ lạnh trước, từ bên trong lấy ra một chai nước đá ngửa đầu uống hai hớp, sau đó liền đứng ở nơi đó nhìn chằm chằm cô nấu ăn, thỉnh thoảng phát ra thanh âm bất mãn, " Tốc độ em làm thức ăn quá nhanh, chậm một chút, cần gì phải gấp."
"..."
Cô nào có gấp, cô làm với tốc độ bình thường.
Thời Tiểu Niệm không hiểu Cung Âu lại làm gì, dứt khoát không để ý tới hắn, tiếp tục nấu ăn.
Cung Âu ở một bên liên tục chỉ trích cô.
"Nhìn một chút, thịt bò đó không giống bình thường, canh cũng chưa nấu kĩ, Thời Tiểu Niệm, em có biết nấu ăn không?"
"Thịt chưa chín sao em đã vớt ra, em muốn hại chết anh à?"
"Tại sao món đó không xào thêm một lúc nữa, tại sao món này đơn giản như vậy, em bày có tâm tư một chút có được hay không?"
Thời Tiểu Niệm bận bịu gần ba giờ cũng chưa làm xong, đầu đầy mồ hôi, tính làm món gì cũng không kịp, còn bị một kẻ nheo nhéo bên tai đến đau hết cả tai.
Cô rốt cuộc không chịu nổi, cầm cái xẻng xoay người hướng Cung Âu nói, "Cung Âu, anh chỉ một chút tài nghệ làm cơm xào trứng đừng tới chỉ huy em có được hay không? Dù em không biết nấu ăn, khẳng định cũng lợi hại hơn anh một xíu."
Cô nói xong, cả người liền cương ở nơi đó.
Cung Âu mặc quần áo thể thao màu trắng đứng trước mặt cô, trên tay cầm một chai nước, tóc ngắn ướt, hơi lộ vẻ xốc xếch, trên mặt anh tuấn không có biểu tình gì, hai con ngươi thẳng tắp nhìn chằm chằm cô.
Hốc mắt hắn… đỏ.
"..."
Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nhìn hắn.
Hắn thế nhưng lại đỏ mắt.
Hô hấp của Thời Tiểu Niệm trong phút chốc dừng lại, tim nhói lên đau đớn.
Cô đột nhiên hiểu, hắn chỉ trích nhiều như vậy, là muốn cô làm thức ăn chậm một chút, để thời gian cô ở lại dài thêm một chút.
Đã làm được bốn món, cô rất nhanh sẽ phải rời khỏi đây.
"Nhìn anh làm gì, tiếp tục nấu đi!" Cung Âu không nhận ra được đôi mắt bán đứng mình, hung tợn nói, "Làm thật tốt! Không cho phép làm loạn!"
"Biết rồi."
Thời Tiểu Niệm thu hồi tầm mắt, xoay người đi tới trước nồi, tắt lửa, đưa tay chạm vào vung nồi.
"Em làm gì vậy?" Cung Âu nắm tay cô kéo về phía sau, trợn mắt nhìn cô nói, "Em điên rồi, dám chạm tay vào vung nôi!"
Thời Tiểu Niệm được Cung Âu kịp thời kéo về phía sau, không có bị thương, nhưng tay vẫn đụng phải nóng, rất đau, nhưng cô không dám biểu hiện ra, chỉ nhàn nhạt cười một tiếng, "Thất thần."
Cô rõ ràng là muốn lấy đĩa, kết quả chụp vào nồi.
"Em lại đi thần một chút, tay này liền hư!" Cung Âu trợn mắt nhìn cô hung hãn trách mắng, khắp người tức giận, đưa tay liền gõ đầu Thời Tiểu Niệm, "Nấu ăn cũng làm không tốt, trong đầu em là cái gì? Mộ Thiên Sơ hay là cứt chó?"
Thời Tiểu Niệm bị hắn gõ đau đầu, không có rút tay lại, thấp giọng nói, "Ít nói lời thô tục."
"Được, lần sau anh không nói tới Mộ Thiên Sơ nữa." Lời này là quá dơ bẩn.
"..."
Thời Tiểu Niệm không nói.
Cung Âu nắm tay cô lên, chân mày vặn chặt, "Thế nào, có bị bỏng không?"
Thời Tiểu Niệm vội vàng rút tay lại, ngước mắt, nhìn đôi mắt đỏ của hắn, lắc đầu liên tục, "Không có, em không bị bỏng. Anh đứng qua một bên, em tiếp tục làm thức ăn."
"Làm sao, chê anh đứng cản trở?"
sắc mặt Cung Âu không vui.
"Em không có."
"Em có!" Cung Âu trợn mắt nhìn cô, "Làm cơm của em, anh ở chỗ này nhìn em, đỡ cho ngươi làm bậy!"
"..."
Cô nào có làm bậy.
Thời Tiểu Niệm mím môi, cầm đĩa lên bắt đầu bày thức ăn.
Từng món từng món được làm xong, thời gian buổi trưa trôi qua rất nhanh.
Thời Tiểu Niệm lần đầu tiên bắt đầu chú trọng bày thức ăn, cà rốt cô cắt thành hình lá cây xếp quanh đĩa.