Editor: Yuhina
Một lễ đính hôn mà có tới hai cô dâu.
Tất cả các tân khách đều xôn xao, cúi đầu nói nhỏ, không hiểu cục diện trước mắt là như thế nào.
Mona nhấc theo làn váy bước từng bước hướng về phía hai người trước đi đến, cô ta nhìn thấy Thời Tiểu Niệm đang nép mình bên cạnh Cung Âu, nhìn Thời Tiểu Niệm đang mặc chiếc váy luậ thánh khiết, bước chân của cô ta đặc biệt chậm.
Bây giờ thì Mona đã hiểu, mặc kệ như thế nào, cái chuyện cười ngày hôm nay này, cô đã được làm nhân vật chính rồi.
Nhưng mà cô không cam lòng.
Đây là đại lễ đính hôn của cô, đây là đại lễ đính hôn của cô và Cung Âu, tại sao Thời Tiểu Niệm lại đứng ở nơi mà vốn thuộc về cô, vậy thì Mona cô tính là gì
Cô yêu người đàn ông này yêu đến năm năm, sắp tới sáu năm rồi, cuối cùng, trong lễ đính hôn lễ của cô lại xuất hiện một cô dâu khác.
Mona nhấc theo làn váy đi về phía trước, có hai bảo tiêu tiến lên phía trước ngăn cản cô ta, không cho cô ta tiến thêm một bước.
Cô ta ưỡn lưng lên đến mức thẳng tắp đứng trên thảm đỏ, hơi ngẩng cằm lên, vẫn là vẻ mặt cao quý và kiêu ngạo, đôi mắt màu xanh lam lạnh lùng nhìn, giống như chúa Jesus nhìn hai người phía dưới, đối đầu với tầm mắt lạnh lùng của Cung Âu.
"Cung Âu, hôm nay anh muốn hối hôn à"
Mona nhấn mạnh từng chữ từng chữ một, giả bộ trấn định, dù vậy, thời khắc này, tay của cô ta vẫn không tự chủ được run rẩy.
Ánh mắt của Cung Âu u lạnh mà nhìn cô ta, tầm mắt từ trên xuống dưới đánh giá một chút chiếc váy cưới trên người cô ta, sau đó, khóe môi của hắn khẽ cong lên, "Đúng."
Hắn không chút do dự mà thừa nhận.
Tịch Kế Thao khiếp sợ.
Mộ Thiên Sơ thẳng tắp nhìn Thời Tiểu Niệm đang không nói một lời nào, Thời Tiểu Niệm bình tĩnh đứng ở nơi đó, vòng hoa trên đầu càng khiến cho dung mạo của cô thêm thanh thuần.
Người của gia tộc Lancaster chấn động.
La Kỳ ngồi ở chỗ đó, một tay đỡ trán, đầu càng đau hơn rồi.
Đại lễ đính hôn của Cung gia bọn họ lại biến thành một trò đùa khôi hài.
Mona không nghĩ tới Cung Âu sẽ thừa nhận nhanh như vậy, cô ta không biết nên dựa vào sức mạnh nào để chống đỡ ở nơi đó, đôi mắt ướt át, cô hít sâu ổn định lại chính mình, cao ngạo nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, hỏi, "Vì lẽ đó, nên anh vì người phụ nữ này mà hủy hôn ước với Lancaster Mona tôi, trở thành kẻ địch của gia tộc Lancaster"
Khi hắn đưa ra quyết định này thì không suy tính hậu quả phía sau à
Hắn biến gia tộc Lancaster thành một chuyện cười lớn như vậy .
"Đúng."
Lần thứ hai Cung Âu khẳng định, không có một chút chần chờ nào.
Mona nhìn vẻ quyết tuyệt trên khuôn mặt của hắn, nước mắt như muốn trào ra, mẹ và dì của cô ta đi tới muốn dìu cô ta rời đi, cô ta cũng biết rõ, giờ khắc này, cô ta nên kiêu ngạo mà quay ngừoi, không nên lại mà vứt bỏ mặt mũi của mình.
Thế nhưng cô ta không nhịn được.
Cô ta đứng ở nơi đó, nước mắt chảy xuống khuôn mặt được trang điểm tinh xảo, cô ta nhìn đôi mắt âm trầm của Cung Âu, "Có phải ngay từ ban đầu anh đã không có ý định đính hôn với em, từ trước tới nay anh cũng chỉ là lợi dụng em, chưa từng động tâm với em dù chỉ một lần, dù chỉ một giây"
"Đúng."
Cung Âu nói như chém đinh chặt sắt.
Ba chữ "Vâng", giống những cây đinh đóng ở trên thập tự giá.
Như có vô số cái đinh đâm thẳm vào lòng bàn tay của cô ta, vào mắt cá chân, đinh khiến cho cả thân thể cô ta máu thịt be bét, đau đến không muốn sống.
Lệ tràn bờ mi của Mona, cô ta trừng mắt nhìn hắn, khàn cả giọng mà gào lên, "Cung Âu, anh quá vô liêm sỉ"
Cô ta yêu hắn như vậy, có thể không để ý đến những lời nhục mạ hắn, có thể không để ý tới sự dằn vặt của hắn, chỉ toàn tâm toàn ý đi theo hắn, cùng hắn đính hôn.
Thế nhưng cô đổi lấy được cái gì.
Bị hắn ở trước mặt mọi người hối hôn.
Hắn chưa từng yêu cô, chưa từng động tâm dù chỉ là một giây với cô, ở trong mắt của hắn cô cũng chỉ là một công cụ có thể lợi dụng được.
Từ đầu đến cuối, cô chưa từng chiếm được một chút thương tiếc nào của hắn, cô đã nghĩ rằng hôm nay là ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời của cô, nhưng hắn lại mạnh mẽ mà đạp cô từ trên thiên đường xuống tận hỏa ngục.
Thời Tiểu Niệm trầm mặc đứng ở nơi đó, nhìn người của gia tộc Lancaster bên kia từ chỗ ngồi đi ra càng ngày càng nhiều, mỗi một người đều mang vẻ mặt chán ghét, phẫn hận trừng mắt về phía bọn họ, loại ánh mắt kia giống như đang nguyền rủa bọn họ vậy, nguyền rủa hai người cô và Cung Âu.
Cô không nhịn được nhìn về phía người đàn ông bên cạnh.
Cung Âu đứng nghiêm, mặt không thay đổi nhìn thẳng phía trước, khí tức mạnh mẽ, ánh mắt u lạnh mà không cố định nhìn đám người phía trước.
Có người của gia tộc Lancaster kích động muốn tiến lên, lập tức có nhiều bảo tiêu từ cửa hông nối đuôi nhau đi vào, vọt tới trước mặt bọn họ, ngăn trở khách mời.
Đây là đại lễ đính hôn của Cung Âu, hắn có quyền khống chế tuyệt đối.
Không ai có thể gây huyên náo trong đại lễ đính hôn của hắn.
La Kỳ đau đầu từ trên ghế đứng lên, đi tới trước mặt Cung Âu, ánh mắt luôn luôn đoan trang trở nên nghiêm khắc, "Cung Âu, con mau mau thu tay lại, có nghe hay không"
Hắn trúng ma chướng gì rồi, tự nhiên lại ở trước mặt mọi người mà làm ra chuyện hối hôn rồi đổi cô dâu.
Nếu như không đè chuyện này xuống, chẳng mấy chốc sẽ lan truyền khắp toàn bộ thế giới, đến thời điểm đó thì lại càng kết thù với gia tộc Lancaster sâu hơn.
Cung Âu hờ hững nghe, không nói một lời.
"Có cái gì mà thu tay." một âm thanh từ phía sau lưng Mona truyền đến, dùng Trung văn rõ ràng nói ra, "Cung gia giáo dưỡng ra được một người như vậy, gia tộc Lancaster chúng tôi đã được thụ giáo rồi. Đi"
Ở trong hôn lễ không thể gây ồn ào.
Toàn bộ Bắc Bộ loan đều là người của Cung Âu.
Sau đó, có khi là thời điểm hai đại gia tộc đánh nhau.
"Không cần kéo Cung gia vào." Cung Âu lạnh lùng giương giọng, thu hồi sách trong tay giao cho người bên cạnh, ánh mắt nham hiểm nhìn về phía trước, "Đầu tiên cảm tạ chư vị khách quý đã đến tham gia đại lễ đính hôn của Cung Âu tôi, ngày hôm nay ngoại trừ chuyện hối hôn này, tôi còn có một kiện quan trọng cần tuyên bố."
Toàn bộ hội trường đều trở nên tĩnh lặng không hề có một tiếng động.
Ngay cả tiếng nhạc cũng bị tắt mất, cả mấy em bé cũng không phát ra một chút tiếng ồn nào, mọi người đều nhìn về phía Cung Âu.
Thời Tiểu Niệm nhìn gò má anh tuấn của Cung Âu, môi mím chặt.
Hắn rõ ràng có thể khống chế toàn cục, thế nhưng cô lại cảm thấy đau lòng, thậm chí cô còn muốn kéo hắn đi, không cần phải đối mặt với những ánh mắt nghi vấn trong sảnh đường .
"Phong Đức."
Cung Âu lạnh lùng lên tiếng.
"Vâng."
Phong Đức đứng ở một bên, than nhẹ một tiếng, sau đó cầm lấy một quyển sách bìa cứng dày cộp đi tới trước mặt La Kỳ.
La Kỳ đứng ở nơi đó, rõ ràng đại sự này có quan hệ với bà, bỗng nhiên nghĩ đến Charles thuật lại lời của chồng bà, nói nếu đại lễ đính hôn không thuận lợi, thì muốn bà đi trước.
Nhưng bà lại quên mất.
Sắc mặt của La Kỳ có chút khó coi mà nhìn quyển sách bìa cứng màu đen dày cộp này, quay người muốn đi, nhưng đã không kịp.
Cung Âu đứng ở nơi đó, đoạt lấy Microphone từ trong tay người bên cạnh, môi mỏng mấp máy, lạnh lẽo mở miệng, "Bắt đầu từ hôm nay Cung Âu tôi sẽ đoạn tuyệt tất cả mọi quan hệ với Cung gia, từ hôm nay trở đi, không phụng dưỡng cha mẹ, không kế thừa gia tộc, không bước vào Cung gia một bước, mọi vinh nhục bi quan và hạnh phúc của Cung Âu tôi đều không có quan hệ gì với Cung gia "
Lời nói rất có khí phách.
Từng chữ đều vang vọng ở toàn bộ lễ đường.
Dứt lời, toàn bộ hội trường lại yên tĩnh như không có một bóng người vậy.
Trên mặt của mỗi người đều là giật mình, khó có thể tưởng tượng được mình đang nghe cái gì.
Mona đứng ở trong đám người, trên người mặc chiếc váy cưới nổi bật gữa đám đông, cô ta kinh ngạc đến ngây người mà nhìn Cung Âu, ngay cả gia tộc hắn cũng không cần chỉ muốn một mình Thời Tiểu Niệm
"…"
Thời Tiểu Niệm cũng hoàn toàn ngây người, không dám tin mà nhìn khuôn mặt của Cung Âu.
Những lời này, hắn không nói cùng cô.
Hắn quyết liệt với Cung gia, ruồng bỏ cả gia tộc.
"Con… con nói cái gì" La Kỳ đứng ở nơi đó, nghe vậy ngơ ngác mà nhìn về phía Cung Âu, đôi mắt dần dần ửng hồng, bà hạ thấp tầm mắt, mở quyển sách cứng ngắt trên tay Phong Đức ra, mở ra một lượt, nội dung của quyển sách liệt kê tỉ mỉ những chi tiết muốn đoạn tuyệt.
Làm thế nào La Kỳ cũng không nghĩ đến Cung Âu sẽ làm ra chuyện như vậy, cầm lấy quyển sách cứng ngắc hướng về phái mặt Cung Âu tàn nhẫn mà đập tới, "Con điên rồi sao, Cung Âu"
Cung Âu đứng yên không nhúc nhích, ngay cả tránh cũng không tránh.
"Cung Âu"
Thời Tiểu Niệm nhanh tay lẹ mắt lôi Cung Âu một cái, quyển sách cứng ngắc không ném đến vào mặt hắn, chỉ nện ở trên vai hắn.
Cô căng thẳng lo âu nhìn hắn, nhưng hắn dường như không có bất kỳ cảm giác đau gì, ngay cả lông mày cũng không nhúc nhích dù chỉ một chút, cứ lạnh lùng đứng ở nơi đó như vậy.
"Cung Âu, ta sẽ không chúc phúc cho các người." La Kỳ đỏ mắt tức giận trừng mắt Cung Âu, sau đó hướng về phía quản gia bên cạnh nói rằng, "Charles, chúng ta đi"
Charles bồi tiếp La Kỳ rời đi.
Người của gia tộc Lancaster cũng lục tục rời đi, Mona bị người trong gia tộc mạnh mẽ mang đi.
Cô ta khó khăn đi trên thảm đỏ, giày cao gót dẫm lên đuôi váy cưới, suýt chút nữa ngã chổng vó.
Váy cưới, vốn là trang phục dành cho người phụ nữ hạnh phúc nhất, nhưng bây giờ, nhưng lại biến Mona... thành… người chật vật nhất, trang phục khó chịu nhất.
Từ khi sinh ra đến bây giờ, cơ hồ cô ta vẫn được coi là "chúng tinh củng nguyệt" mà lớn lên, chưa bao giờ vấp phải một cũ ngã đau như vậy.
Thấy thế, các tân khách cũng đều lục tục rời đi.
"Tiểu Niệm."
Mộ Thiên Sơ đứng ở nơi đó, chuẩn bị đi về phía trước.
Tịch Kế Thao đứng ở trước mặt hắn, đưa tay ra ngăn cản Mộ Thiên Sơ, "Đừng đi."
"Bá phụ" Mộ Thiên Sơ ngạc nhiên nhìn về phía Tịch Kế Thao, "Cung Âu nhất định là dùng thủ đoạn ác liệt gì đó mà bức Tiểu Niệm gả cho hắn, chúng ta phải dẫn cô ấy đi."
"Từ nãy đến giờ, Tiểu Niệm luôn duy trì bên hắn."
Tịch Kế Thao thấy rất rõ ràng, vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía Mộ Thiên Sơ, "Thiên Sơ, ta biết cháu đang muốn làm cái gì, cháu cũng biết ta luôn muốn vun vén cho cháu. Nhưng ngày hôm nay, cháu đừng vội vàng làm gì cả, cung Âu có thể đứng trước mặt Cung gia và gia tộc Lancaster mà hối hôn, thì thể hiện rõ toàn bộ Bắc Bộ loan đều ở trong sự khống chế của hắn, ai cũng không nhúc nhích được."
Cung Âu có thể có thành tựu như ngày hôm nay, cũng không phải là một người tùy tùy tiện tiện làm việc.
Đắc tội với gia tộc Lancaster cũng phải cùng với con gái của ông đính hôn, vì để bảo vệ danh dự của gia tộc, mà đứng trước mặt mọi người đoạn tuyệt quan hệ, hắn làm những bước này cũng coi như là chu đáo, đúng là một trong số ít những người xuất chúng trong giới quý tộc.
"Nhưng mà bá phụ…"
"Được rồi, Thiên Sơ, trong thời gian ngắn Tiểu Niệm sẽ không có nguy hiểm gì, cháu theo ta về bệnh viện đã. Cung Âu sẽ tới tìm chúng ta sau."
Tịch Kế Thao trầm giọng nói.
"Không được, cháu nhất định phải mang Tiểu Niệm đi."
Mộ Thiên Sơ mất đi sự trầm ổn thường ngày, hắn chỉ biết là, nếu như ngày hôm nay hắn không mang Tiểu Niệm đi, thì đời này cũng không thể mang đi.
Mộ Thiên Sơ quay người muốn đi, bị Tịch Kế Thao dùng sức mà nắm lấy tay, lực tay của Tịch Kế Thao rất mạnh, Mộ Thiên Sơ không có cách cùng đối kháng với ông.
Ánh mắt Tịch Kế Thao nghiêm nghị nhìn hắn, "Cùng ta đi."
"…"
Mộ Thiên Sơ đứng ở nơi đó, nhìn về phía Thời Tiểu Niệm.
Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó, đôi mắt liên tục nhìn chằm chằm vào Cung Âu, giống như thế giới của cô chỉ còn sót lại một mình Cung Âu.
Trong một đêm, tất cả mọi thứ đều thay đổi.
Rõ ràng cô đã dựa vào hắn gần như vậy, kết quả, nói thay đổi là thay đổi ngay.