Editor: Yuhina
"Anh đang suy nghĩ nên biến nó thành trang trại nuôi heo hay trại nuôi chó, nơi này cũng chỉ xứng để làm những cái đó." Cung Âu cởi áo gió trên người khoác cho Thời Tiểu Niệm, ngông cuồng tự đại nói, "Có điều không có khả năng xin chính phủ cấp phép được, sẽ ảnh hưởng đến bộ mặt của toàn thành phố."
"…"
Hắn cũng quá độc rồi.
Thời Tiểu Niệm bất đắc dĩ liếc hắn một cái, mặc áo gió của hắn vào, sau khi khoác hai áo khoác lên, thân thể đã trở nên ấm áp.
Cung Âu bất đắc dĩ đi theo cô, "Em sự thật muốn đi vào bên trong sao, nơi đây sắp thành tòa nhà ma rồi."
"Cung Âu, sao miệng lưỡi của anh lại độc như vậy."
Thời Tiểu Niệm không nhịn được nói.
Mộ gia là cơ nghiệp hơn trăm năm, cũng do bàn tay của Cung mà cơ nghiệp này bị phá hủy, đã từng là tập đoàn hùng mạnh của nền kinh tế mà bây giờ không một ánh đện, đây là chuyện khiến người ta thổn thức không ngớt.
"Miệng lưỡi của anh có độc hay không, em là người biết rõ nhất." Cung Âu nắm lấy cô, kéo cô vào trong lòng, mím mím môi mỏng, " Hiện tại có muốn thử xem độc hay không "
"Đừng làm rộn, tìm người đi, nếu như nơi này không có ai thì chúng ta trở về đế quốc pháo đài trước."
Thời Tiểu Niệm nói rằng, trong thành phố S này, cô không biết Mộ Thiên Sơ có thể đi đâu.
Vừa cho người ra công viên trò chơi tìm, Mộ gia cũng đã đến, nơi mà còn sót lại chút quan hệ duy nhất với Mộ Thiên Sơ trong thành phố này cũng chỉ còn nơi này.
Nghe vậy, ánh mắt của Cung Âu sáng lên, kéo cô đi vào bên trong, liếc mắt nhìn phòng khách trống không, nhân tiện nói, "Vừa nhìn đã biết không có ai cả, về nhà"
Nói xong Cung Âu liền muốn kéo cô đi.
Thời Tiểu Niệm chưa kịp nói gì bị Cung Âu mạnh mẽ kéo về phía trước, "Cung Âu, anh đừng như vậy."
Cung Âu dừng bước lại, quay đầu lại lạnh lùng trừng cô một chút, hất tay của cô ra, không nhịn được quát, "Tìm tìm tìm, tìm đến khi em tuyệt vọng mới thôi"
Người phụ nữ này phiền chết đi được
"…"
Thời Tiểu Niệm than nhẹ một tiếng, sau đó đi vào, đập vào mắt ngoại trừ hoang vu cũng chỉ là hoang vu, cơ hồ không có một chút bóng dáng huy hoàng của ngày xưa.
Cô đi lên lầu, Cung Âu đi theo phía sau cô.
Buổi tối, bước chân của hai người vang lên ở cầu thang, giữa không gian hoang vu này từng tiếng bước chân đặc biệt vang lên, tạo cho người ta thấy những loại ảo giác kinh hoàng.
Thời Tiểu Niệm không khỏi sát lại gần Cung Âu hơn, ôm cánh tay của hắn đi lên phía trên.
Kiểm tra từng tầng từng tầng một.
Ngoại trừ hoang vắng ra thì không có thứ gì khác.
Xem ra cũng không phải ở đây.
Thời Tiểu Niệm có chút thất vọng cụp mắt, Thiên Sơ có thể đi đâu, chắc hắn sẽ không làm chuyện điên rồ gì đâu, nhất định sẽ không, chắc chắn là không.
Tìm người, là chuyện càng làm càng thấy lo lắng.
Thời Tiểu Niệm ôm thật chặt lấy cánh tay của Cung Âu đi trong tòa cao ốc hoang vu này, Cung Âu không kiên nhẫn nói, "Nơi này không thể có khả năng có người được, đi thôi, trở về"
Thời Tiểu Niệm cũng rõ nơi đây không thể có bóng dáng của Mộ Thiên Sơ.
Hắn đã đi đâu
Lại tìm chỗ cuối cùng vậy.
Thời Tiểu Niệm buông cánh tay Cung Âu ra, đi về phía cánh cửa đang đóng chặt, cung Âu không vui nhìn cô một chút, sau đó đi về phía cửa sổ sát đất, mắt lạnh nhìn thế giới bên ngoài cửa sổ, sắc mặt lạnh lùng.
Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó, đưa tay vừa muốn đẩy cửa ra, bỗng nhiên ánh đèn trên đỉnh đầu vụt sáng, quỷ mị lấp lóe mấy lần, xung quanh nhất thời trở nên tăm tối.
Đang đứng giữa không gian hoang vắng này mà đèn chợt tắt, Thời Tiểu Niệm hoảng sợ muốn kêu to lên, đột nhiên tay bị một người nắm lấy.
Không phải tay của Cung Âu.
Thời Tiểu Niệm sợ gần chết, trong nháy mắt miệng bị người khác bịt lại.
Trong bóng tối, cánh cửa ở trước mắt cô không tiếng động mà đóng lại.
"A a."
Thời Tiểu Niệm liều mạng giãy dụa, ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, mùi rượu hun mũi của cô.
"Thời Tiểu Niệm Thời Tiểu Niệm" tiếng hô căng thẳng của Cung Âu truyền đến, "Em đang ở đâu, đừng sợ, tạo chút âm thanh đi, anh tới tìm em"
Hắn biết cô sợ bóng tối.
Cung Âu, Cung Âu.
Em ở đây.
Trong lòng Thời Tiểu Niệm gọi to tên của cung Âu, nhưng miệng lại bị người ta bịt chặt, người kia ôm chặt lấy cô từ phía sau, một tay chặt chẽ che miệng của cô, cả người đầy mùi rượu hun đến nỗi khó chịu.
"Tiểu Niệm, đừng sợ."
Người kia dán miệng vào lỗ tai của cô, đột nhiên nói, hơi thở đầy mùi rượu, nhưng âm thanh vẫn ôn nhu.
Thiên sơ
Hóa ra là hắn.
Hắn không có chuyện gì, hắn thật sự ở đây.
Thời Tiểu Niệm sững người lại, nỗi sợ hãi trong đáy lòng nhất thời hạ xuống, thở phào nhẹ nhõm, cô giẫy giụa giơ tay phải kéo tay của Mộ Thiên Sơ xuống, nhưng Mộ Thiên Sơ vẫn vững vàng mà đè miệng của cô lại, không cho cô lên tiếng.
Một giây sau, Mộ Thiên Sơ mạnh mẽ kéo cô bước đi ở trong bóng tối, đi về một phía khác.
Mùi rượu trên người của hắn nồng đậm đến đáng sợ.
"A a."
Thời Tiểu Niệm thầm nghĩ trong lòng không được, liều mạng mà muốn phát ra âm thanh để Cung Âu nghe được, nhưng miệng đã bị che nên âm thanh phát ra quá nhỏ.
Tròng mắt của cô chuyển động, nhanh trí, đưa tay muốn lấy điện thoại di động trong túi ném xuống đất phát ra tiếng vang.
Nhưng Mộ Thiên Sơ dường như phát hiện ra ý đồ của cô, dùng sức mà ghìm cánh tay của cô lại, không cho cô cử động, tiếp tục ôm cô đi về phía trước.
Thời Tiểu Niệm liều lĩnh giãy dụa, hai chân không chịu đi tiếp, Mộ Thiên Sơ hoàn toàn là kéo cô đi về phía trước.
Đi qua vài cánh cửa, Thời Tiểu Niệm giãy dụa đến sức cùng lực kiệt, lúc này rốt cục Mộ Thiên Sơ mới buông cô ra, Thời Tiểu Niệm không đứng vững, ở trong bóng tối liên vừa đi vừa đụng phải cái gì đó, cả người đụng vào trên tường, trán đập vào tường, cô không kịp nghĩ nhiều liền lấy điện thoại di động ra, muốn gọi điện thoại, điện thoại di động bị Mộ Thiên Sơ cướp đi.
"Thiên Sơ, anh muốn làm gì a"
Thời Tiểu Niệm dựa vào tường, thở hồng hộc nhìn về phía người đàn ông trước mắt này.
Trong bóng tối, dựa vào ánh sáng trên điện thoại di động, cô có thể nhìn thấy Mộ Thiên Sơ đứng trước mặt cô, hắn mặc chiếc áo sơ mi trắng tinh, vẫn là dáng vẻ nho nhã, chỉ là khuôn mặt đẹp trai đã nhuốm đầy men say mông lung, hai mắt tan rã mà nhìn cô, hô hấp có chút nặng nề.
Mặt hắn đỏ chót.
"Anh đã uống bao nhiêu rồi" từ trước tới nay, trong ký ức của Thời Tiểu Niệm, cô chưa từng gặp qua Mộ Thiên Sơ say như thế này.
"Từ giữa trưa cho đến bây giờ."
Mộ Thiên Sơ đứng trước mặt cô, hai mắt lặng lẽ nhìn cô, tay hắn cầm điện thoại di động tay không quá vững, ánh đèn lắc lư trên mặt hắn, mơ hồ có thể nhìn thấy vệt nước mắt đã khô trên mặt hắn.
Từ giữa trưa cho đến hiện tại
Hắn điên rồi sao, sao lại uống lâu như vậy.
"Đi, Thiên Sơ, em cùng anh đi đến bệnh viện, anh uống như vậy không được, sẽ xảy ra chuyện." Thời Tiểu Niệm lo âu nhìn hắn nói, quay người muốn rời đi.
Không biết tại sao, cô cảm thấy Mộ Thiên Sơ sau khi uống say có chút nguy hiểm.
Cô chưa quên vừa nãy hắn bịt miệng cô dùng sức bao nhiêu, dùng sức đến nỗi bây giờ cô vẫn còn đau.
"Không được đi"
Mộ Thiên Sơ đẩy cô về, không kiềm chế được sức lực.
Lưng của Thời Tiểu Niệm nặng nề đụng vào tường, đau đến nỗi cau mày lại, cô nhìn về phía Mộ Thiên Sơ nói, " Thiên Sơ, anh đi với em đi, từ trước đến nay thân thể anh đã ko tốt rồi, còn uống nhiều rượu như vậy, rất dễ xảy ra chuyện."
"Anh không đi, em cũng không được đi"
Mộ Thiên Sơ có chút điên cuồng mà gầm nhẹ lên, giơ điện thoại di động trong tay lên chiếu ánh sáng về phía khuôn mặt của Thời Tiểu Niệm, hắn chuyển tầm mắt, ánh mắt rã ra nhìn về phía điện thoại di động.
Đây là điện thoại di động của Cung Âu .
Ảnh nền của điện thoại di động là hình ảnh chụp nghiêng gò má khi Thời Tiểu Niệm và Cung Âu đang hôn nhau.
Nhìn thấy bức hình kia, trong mắt Mộ Thiên Sơ hiện ra sự căm ghét nồng đậm, "Tại sao… anh chỉ mới rời mắt khỏi em có mấy ngày, em đã trở thành người của người khác, rõ ràng em đã nói sẽ không qua lại với Cung Âu nữa, em gạt anh, Tiểu Niệm, em là kẻ lừa đảo"
Nói xong, Mộ Thiên Sơ nặng nề ném điện thoại di động xuống mặt đất.
Nhất thời trong phòng không còn một chút ánh sáng nào.
"Cha mẹ em đang rất lo lắng cho anh, anh mau theo em trở về đi, Thiên Sơ." Thời Tiểu Niệm ôn nhu nói.
"Lo lắng, bọn họ sẽ không lo lắng anh." Mộ Thiên Sơ trào phúng cười lạnh một tiếng, lui về phía sau hai bước, "Một năm qua, anh đã làm cho Tịch gia nhà em bao nhiêu chuyện, bọn họ luôn mồm luôn miệng nói sẽ thúc đẩy chuyện kết hôn của anh và em, kết quả đâu"
Mộ Thiên Sơ trước mắt như biến thành người khác vậy, âm thanh trở nên không còn chút ôn nhu lịch sự nào cả, nó trở nên âm trầm đến lợi hại, mang theo men say.
Thời Tiểu Niệm sợ bóng tối, cô biết, bây giờ dù cho cô có nói cái gì thì cũng không còn hữu dụng, trước tiên cần phải rời khỏi nơi này.
Cô thấy Mộ Thiên Sơ lùi về phía sau mấy bước, liền giơ chân lên muốn lặng lẽ rời đi, mới vừa đi được hai bước, đã lại bị Mộ Thiên Sơ kéo trở lại, Mộ Thiên Sơ ấn cô lên trên tường, hơi say phả vào người cô, căm ghét hỏi, "Anh cứ tưởng là em bị ép, nhưng sau khi anh thấy tin tức, mỗi một bức ảnh em chụp với hắn đều hạnh phúc đến như vậy, cười vui vẻ như vậy, anh liền biết, em không về được… em cũng không muốn về nữa"
Đây là lần đầu tiên Thời Tiểu Niệm thấy sợ Mộ Thiên Sơ.
cô dựa lưng vào bức tường lạnh lẽo, " Thiên Sơ, anh đừng như vậy, chúng ta nói chuyện cẩn thận có được hay không"
"Nói, tại sao lại gạt anh" Mộ Thiên Sơ tức giận quát, hai tay dùng sức mà nắm lấy bờ vai của cô, mười ngón dùng sức mà bóp chặt bả vai của cô, tựa như muốn đâm thủng da thịt của cô.
Thời Tiểu Niệm nhất thời đau đến nỗi hai tay trở nên vô lực run rẩy, " Thiên Sơ… xin lỗi."
Nếu như cô sớm biết mình sẽ cùng với Cung Âu đính hôn, thì vô luận như thế nào cô cũng sẽ không nhận sự bảo vệ của hắn, sẽ không cho hắn bất kỳ hi vọng giả tạo nào.
"Anh không muốn nghe lời xin lỗi" Mộ Thiên Sơ lớn tiếng nói, "Ngoại trừ xin lỗi, muốn anh buông tay, em còn có thể nói với anh cái gì, tại sao mỗi một lần em đều lựa chọn Cung Âu, tại sao"
"Em yêu cung Âu, điểm này, em chưa bao giờ che giấu với anh."
Thời Tiểu Niệm nói ra, trong âm thanh pha pha lẫn sự thống khổ, sắc mặt cũng đã thay đổi.
Vai đau quá.
"Vậy enh đây, anh tính là gì" Mộ Thiên Sơ hỏi, "Tiểu Niệm, em có biết vì em mà anh đã phải làm biết bao nhiêu là chuyện hay không, vì em mà anh đã mất đi bao nhiêu, em thử nhìn lại nơi này đi, bởi vì anh yêu em, tập đoàn Mộ thị đã không còn; bởi vì anh yêu em, toàn bộ Mộ gia phải du cư sang nước khác; bởi vì anh yêu em, mà anh đã ngần ngơ ở Tịch gia một năm liền; bởi vì anh yêu em, cho dù em sinh con cho người khác anh cũng không quan tâm. Anh yêu em như vậy, tại sao em chưa một lần nào chọn anh"
Hắn đã từng là thiếu gia của Mộ gia là thiên chi kiêu tử, hiện tại lại trở thành thuộc hạ của Tịch gia.
Hắn vì cô mà làm nhiều chuyện như vậy, tại sao cô lại không động lòng với hắn, một chút cũng không, cho dù là đồng tình cũng là tốt rồi.
Thời Tiểu Niệm bị hắn nắm đau đến nỗi cả người vô lực, thân thể mềm nhũn như muốn ngã xuống, cô ngửi thấy mùi rượu trên người hắn khó chịu đến lợi hại, "Xin lỗi, em thật sự không muốn làm tổn thương anh."
Đối với hắn, cô đã khiến hắn thua thiệt quá nhiều.
"Thế nhưng em đã làm tổn thương anh rồi, người đàn ông đang đứng trước em đây, vì em mà đã mất tất cả, Cửu Tử Nhất Sinh. Nhưng kết quả thì sao, em chỉ nói một câu xin lỗi là xong, sau đó lại ôm ấp Cung Âu như chưa từng có chuyện gì xảy ra" Mộ Thiên Sơ trừng mắt nhìn cô nói, "Câu này xin lỗi, anh không chấp nhận"